Mấy người vừa đi vừa nói chuyện.
Đi được một đoạn, thì nghe thấy tiếng nước thịch thịch.
Xa xa nhìn thấy một dải màu trắng nho nhỏ treo trên vách đá.
Thác nước chảy xuống, là một khe nứt, giống như từng cái miệng khổng lồ há to.
Quách Vân Long chỉ vào thác nước nói: “Chính là chỗ đó, các người lại gần xem thì được, tuyệt đối đừng đi xuống. Chỗ này quá lạnh, tôi tuổi đã cao, không chịu nổi, không đi cùng các người nữa”.
Tiêu Thập Nương lại lấy ra hai trăm đưa cho ông ta, tỏ ý cảm ơn.
Quách Vân Long cầm tiền, cười tươi như hoa.
Bỗng nghe miệng khe nứt truyền là giọng nói: “He, ông lão Quách, ông đấy, lại đưa một đám người đến! Lần này đủ cho âm long ăn no rồi”.
Chỉ thấy bên cạnh thác nước có hai người đi ra.
Một người trong đó cũng búi tóc cài châm, ăn mặc như đạo sĩ.
Một người còn lại dáng vẻ bình thường, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng nhìn thấy người đến, cùng kinh hãi nói: “Là ông!”
Người đến nhìn Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng, cũng rất kinh ngạc.
“Sao hai người lại đến đây?”
Tiêu Thập Nương hỏi: “Chú ba, đừng nói bọn cháu, chú đang làm gì ở đây?”
“Chú…”, người trung niên hơn bốn mươi tuổi đó hơi lúng túng: “Chú đến đây làm chút việc riêng, không liên quan đến hai người”.
“Chuyện riêng?”, Tiêu Thập Nương cười lạnh lùng nói: “Chú ba, cháu không phải là trẻ lên ba”.
Liêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2868409/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.