“Các vị xin hãy tha cho tôi đi mà, tôi sắp không chịu được nữa rồi, sắp chết cóng rồi”.
Quách Vân Long liên tục cầu xin sự thương xót.
Lý Dục Thần không lên tiếng, Liêu Thiên Hưng đương nhiên sẽ không buông tha cho ông ta.
Vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước.
Trong hang đá vôi vô cùng mờ tối, cũng may Lý Dục Thần và Liêu Thiên Hưng đều có nhãn lực hơn người, đi lại hoàn toàn không vấn đề.
Bỗng nhiên Tiêu Thập Nương kêu ấy một tiếng.
Thì ra là chân đá phải thứ gì đó, loạng choạng suýt ngã.
Cũng may Lý Dục Thần kịp thời đỡ bà ta.
Thấy bà ta không nhìn rõ đường, Lý Dục Thần đành phải kéo bà ta đi về phía trước.
Trong hang đá vôi có rất nhiều hòn đá kỳ lạ lởm chởm nhô lên, hang động này nối tiếp hang động kia, có hang to, có hang nhỏ.
Từng thanh nhũ đá treo trên cao rủ xuống.
Càng đi về phía trước, nhiệt độ càng thấp.
Ban đầu Quách Vân Long còn không ngừng cầu xin kêu ca, đến cuối cùng đã lạnh đến không thốt được ra lời.
Lại đi về trước một đoạn, đột nhiên xuất hiện một điểm sáng.
Xuyên qua một thông đạo nhỏ hẹp, phía trước liền thông thoáng sáng sủa.
Đó là một hang đá vôi cực lớn, to bằng khoảng nửa sân bóng.
Ở giữa hang đá vôi có mấy đống lửa.
Có ba người ngồi bên cạnh đống lửa.
Hai người trong đó chính là Xích Dã và ông ba Tiêu vừa nhảy vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2868404/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.