Mà Lý Dục Thần vì tu luyện nên trên người còn có chút vẻ bàng quan mặc kệ sự đời.
Mấy cô gái trông thấy hai người họ thì chỉ trỏ, xì xào bàn tán, cười hì hì không biết đang nói gì.
Hai người họ cũng không quan tâm, chỉ đi vòng vòng quanh ký túc xá của Đinh Hương để xem hoàn cảnh thế nào, lại bị Lâm Mộng Đình đuổi ra.
“Đi ra, đi ra, ký túc xá nữ, con trai đừng có mà nhìn ngó lung tung”.
Lý Dục Thần và Mã Sơn bất đắc dĩ, đành phải đứng chờ dưới ký túc xá.
Hai người đàn ông như đầu gỗ đứng đó, lại khiến mấy cô gái được một phen cười bò.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương xuống lầu trông thấy thế cũng che miệng cười trộm.
“Hai anh sắp thành tượng luôn rồi đấy!”, Lâm Mộng Đình cười nói: “Đi thôi, dẫn hai người đi ăn cơm, nếm thử cơm căn tin trường bọn em”.
Người ta hay nói cơm trong căn tin khó ăn, Lý Dục Thần với Mã Sơn lại thấy ngon lắm, ăn căng cả bụng.
Cơm nước xong, hai người không có gì làm, cũng không thể đứng làm tượng trong sân trường cho người ta xem mãi được, đành phải quyến luyến rời khỏi trường.
Mã Sơn cảm thán: “Không ngờ có một ngày anh lại có thể bước vào trường đại học, còn là đại học Nam Giang!”
Hai người chợt phát hiện ra mình không có nơi nào để đi, đành phải đi dạo quanh trường.
Lúc đi ngang một quán cà phê, bọn họ không chú ý tới một đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2868354/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.