Họ đi vào từ cửa ngách, tiến vào trong sảnh, bên trong có mấy hàng ghế, trên bục cao phía trước là một cây thập tự giá.
Khác với thập tự giá bình thường là, trên thập tự giá này không có chúa Jesu chịu nạn, mà trên vị trí giao nhau của chữ thập có một vòng tròn giống như mặt trời tỏa ánh sáng, trên đỉnh của thập tự giá lại có một con mắt biết tuốt, nhìn thẳng xuống chỗ ngồi phía dưới.
Có gần mười người ngồi trên ghế, yên lặng lắng nghe một người trông như một vị linh mục đứng trên bục giảng kinh, đang giảng giải câu chuyện kinh thánh.
Dương Hàm Nguyệt nhỏ tiếng với với Lý Dục Thần, người giảng kinh đó chính là Peter.
Peter nhìn thấy họ đi vào, không bị ảnh hưởng, tiếp tục dùng tiếng trung dở tệ của ông ta giảng giải kinh điển.
Lý Dục Thần đi về phía ông ta theo lối đi chính giữa.
Cuối cùng Peter nhìn sang bọn họ: “Hai vị, nếu nghe kinh thì mời tìm một chỗ ngồi, nếu sám hối, phải đợi giảng kinh kết thúc, hơn nữa phải hẹn trước”.
Nhưng, đôi mắt của Peter nhìn sang Dương Hàm Nguyệt.
Ông ta đã nhận ra cô ta.
Dương Hàm Nguyệt đột nhiên có cảm giác toàn thân không tự nhiên, giống như trượt vào hầm băng, lại giống như nướng trên lửa.
Nhưng rất nhanh ánh mắt của Peter liền di chuyển khỏi Dương Hàm Nguyệt, vì ông ta nhìn thấy trong tay người đàn ông bên cạnh Dương Hàm Nguyệt cầm một thập tự giá nho nhỏ.
Đương nhiên ông ta nhận ra đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2868316/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.