“Dục Thần…”
Cuối cùng Lâm Thượng Nghĩa đã có thể nói chuyện.
Ông ta tóm tắt những chuyện mà Lâm Thiếu Bình đã làm lại kể một lượt.
“Mau! Mau đi cứu Mộng Đình!”
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn đám mây tối đen như mực trên bầu trời kia.
Mây đen che đỉnh!
Thì ra kiếp nạn thật sự chính là ngày hôm nay.
Thì ra vấn đề của nhà họ Lâm nằm ở đứa cháu đi du học ở Đông Doanh, thảo nào anh không phát hiện được gì ở Lâm Lai Phong.
Ông cụ vẫn còn nhân từ với một nhà này lắm.
“Tên đó đang ở đâu?”
Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu: “Ông không biết, nó không nói”.
Đúng là một kẻ âm hiểm.
Cố tình cho Lý Mộng Đình nuốt loại thuốc sẽ phát tác trong vòng hai mươi bốn giờ, lại bảo Lý Dục Thần đi tìm, không nói cho biết bản thân đang ở đâu.
Đây là cố ý trả thù, muốn cho tâm lý của anh phải chịu tra tấn.
Đáng tiếc, kẻ cậu ta gặp được là Lý Dục Thần.
Dù là nhẫn thuật của Đông Doanh thì cũng không thể lừa được pháp nhãn của nhà trời!
Một ngọn lửa giận không tên bùng lên trong lồng ngực Lý Dục Thần.
Anh bấm tay thành quyết, điểm vài cái trên không trung, miệng lẩm bẩm: “Pháp Lệnh Thiên Đô, hiện!”
Không khí bỗng dao động, lờ mờ xuất hiện một hình người, đó chính là Lâm Thiếu Bình đã sớm dùng nhẫn thuật chạy đi.
Hư ảnh chợt lóe, sau đó biến mất, mười lăm phút sau, không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2866864/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.