Người nhà họ Viên khá là do dự, không biết có nên nghe lời Lâm Lai Phong hay là không.
Lâm Lai Nghi nói: “Các người còn nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu ra tay đi!”
Lúc này những tay đấm thuê mới lao lên.
Nhưng mà, bọn họ căn bản không thể tới gần Lý Dục thần.
Vừa mới đến gần thì đã văng ra xa, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Cả hừ cũng không thể hừ một tiếng, chẳng biết là chỉ ngất hay đã chết hết cả rồi.
Lý Dục Thần từng bước đi về phía trước.
Khi anh đi tới trước mặt Lâm Lai Phong, thì đám người nhà họ Viên mang tới đều ngã xuống đất hết cả rồi.
Lâm Lai Phong có chút tuyệt vọng nhìn Lý Dục Thần:
“Mày, mày không phải người! Mày rốt cuộc là ai?”
“Ông không có tư cách biết”.
Lý Dục Thần nói xong thì bàn tay đã nhấn về phía hư không một cái.
Lâm Lai Phong chợt nghe thấy tiếng bốp bốp bên trong cơ thể mình.
Sau đó, cả người ông ta đã xụi lơ, ngã xuống đất, như một đống bùn nhão.
Thế nhưng ông ta vẫn chưa chết, vẫn còn mở to hai mắt nhìn.
Chỉ là sự sợ hãi trong ánh mắt đã được đẩy lên mức cùng cực.
Người nhà họ Lâm chọn nhầm phe nhanh chóng tản ra.
Không ai có thể và muốn trêu vào vị sát thần này.
Thông minh hơn một chút thì nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Thu Thanh bên kia.
Học theo, đám người còn lại cũng di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2866851/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.