Nhìn qua động tác Thường Phong Dịch đưa An Lệ Đề rời khỏi sân trườngrất nhẹ nhàng nhưng chỉ có An Lệ Đề mới biết rõ nhất sức anh nắm tay cômạnh và đầy tức giận đến thế nào, vì vậy, một câu cô cũng không dám nóimặc cho anh đưa cô ra khỏi trường, bị anh nhét vào trong xe, sau đó láivề khách sạn.
“Tại sao không đưa em về nhà?” Cho đến khi vào phòng, Thường Phong Dịch mới buông cô ra, An Lệ Đề mới dám mở miệng hỏi.
“Đừng tưởng rằng anh có hứng thú làm gì với em!” Thường Phong Dịch liếc cô. “Chờ em trở lại bình thường và nghe anh nói xong, anh sẽ đưa emvề.” Vừa nói anh vừa đi vào quầy rượu trong phòng rót một ly, sau đó một hơi uống sạch.
“Em đâu có nói muốn anh làm gì…….” Mới nói mộtnửa, cô bỗng dưng hiểu ra. “Chờ chút, bộ dáng em có chỗ nào không bìnhthường?” Nói quá nhiều làm cô cảm thấy hoa mắt, vội vàng ngồi xuống cáighế gần nhất.
Kỳ lạ? Đã lâu vậy rồi sao cô vẫn cảm thấy choáng váng? Chẳng lẽ cô thật sự bị bệnh?
Thường Phong Dịch nhìn cô, hừ lạnh. “Còn dám nói bộ dáng mình không sao, có muốn soi gương trước rồi nói tiếp không?”
“Soi gương?” An Lệ Đề đỡ đầu nhìn anh, ánh mắt uất ức. “Tại sao anh nói chuyện khó nghe như vậy? Em còn chưa trách anh đến chậm hại em bị người ta bắt nạt! Anh còn mắng em.”
“Em còn dám nói!” Thường PhongDịch nhìn chằm chằm cô. “Nếu không phải nghĩ bớt chút phiền toái sau này cho em, đại tình thánh kiêm Hội trưởng hội học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-du-tinh/24848/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.