Khi Chu Doãn Thịnh đến, Tào Mặc Khôn đang ngồi trên sofa uống rượu vang. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn mờ nhạt, ánh đèn sáng sáng tối tối khiến cho đường nét trên gương mặt tuấn mỹ của hắn càng rõ ràng thâm thuý.
“Lại đây uống một ly.” – Hắn vẫy tay với thiếu niên, giọng nói trầm thấp.
Rượu vang Bourgogne 1997, Chu Doãn Thịnh hơi khịt khịt mũi, đi đến nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. Dáng vẻ uống rượu của hắn rất tao nhã, giống như một quý tộc thực sự, khiến Tào Mặc Ngôn cảm thấy khá bất ngờ.
“Tôi chỉ cần em theo tôi ba tháng thôi, em ra giá đi.” – Uống cạn phần rượu còn lại, hắn châm chọc cười cười. Trên đời này không có thứ gì không mua được bằng tiền, mỹ nhân cũng thế mà thôi.
Chu Doãn Thịnh suýt nữa thì cầm lấy ly rượu rót lên đầu hắn, cuối cũng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Hắn rũ mắt ra vẻ ngẫm nghĩ một lát, nhỏ giọng nói – “Tôi muốn ba trăm nghìn.”
“Em chắc chứ?” – Tào Mặc Khôn không nhịn được hỏi lại một câu. Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cậu ta sẽ đưa ra giá trên trời, kết quả đối phương chỉ cần ba trăm nghìn, ngay cả một chiếc đồng hồ tử tế cũng chẳng mua được.
“Không thể ít hơn, tôi nhất định muốn ba trăm nghìn.” – Chu Doãn Thịnh hiểu lầm ý hắn, cường điệu lần nữa.
Tào Mặc Khôn nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó bóp trán cười rộ lên – “Được rồi, ba trăm nghìn thì ba trăm nghìn, nhưng mà tôi muốn kiểm hàng trước.”
“Kiểm tra thế nào?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-doi-den-thay-trang/803994/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.