Khi đối diện với Chu Doãn Thịnh, toàn bộ thân thể Ninh Vọng Thư thật ra đều cứng ngắc, tuỳ thời chuẩn bị cất đôi chân ngắn chạy trốn. Thế nhưng đối phương lại dè dặt cẩn thận tránh nó ra, chỉ cầm lấy khay pha màu và bút lông bên cạnh nó, sau đó xoay người vẽ tranh, không có động tác gì khác. Ninh Vọng Thư lặng lẽ thở phào, nhích từng bước đến bên cạnh Chu Doãn Thịnh, ngửa đầu lên, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bức tranh.
Chu Doãn Thịnh đã hoàn toàn quên mất bé con bên chân. Hắn thừa kế sự cuồng nhiệt đối với hội hoạ của Vệ Tây Ngạn một cách triệt để, bút lông trong tay không ngừng bôi quẹt.
Vệ Tây Ngạn am hiểu lối vẽ hiện đại, trực tiếp vẽ hình khối lên vải vẽ tranh sơn dầu, rồi chậm rãi tô màu. Nhưng Chu Doãn Thịnh lại am hiểu lối vẽ cổ điển, tức dùng màu được pha loãng mà không thêm màu trắng tô thành nhiều lớp. Nhất định phải đợi mỗi một lớp khô hẳn mới tô thêm một lớp mới. Có thể nói, từ trước khi tô, trong đầu hắn đã hoàn thành cả bức tranh.
Bởi vì mỗi lớp màu đều tương đối mỏng, màu sắc lớp dưới có thể hiện lên một cách mơ hồ, kết hợp với màu sắc lớp trên biến thành một màu sắc kỳ diệu. Cho nên phương pháp hội hoạ này cần có một kỹ xảo càng cao siêu, hơn cả là sức phán đoán và nắm giữ chính xác đối với sự điều hoà về màu sắc.
Bức tranh này của Vệ Tây Ngạn lựa chọn dùng màu ấm trên diện tích lớn, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-doi-den-thay-trang/251058/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.