*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi ở trước tivi, gần như muốn ôm nhau với nó.
Nó có quảng cáo đại nhạc hội của Minh Minh nhà tôi.
Vé của Minh Minh nhà tôi, cũng sắp bán hết rồi, giờ mới quảng cáo.
Nhưng tôi xem mà say sưa mê mẩn.
Nên khi trợ lý gọi điện cho tôi, tôi chỉ ờ một tiếng, tiện tay vứt điện thoại lên bàn.
Vé ở đầu giường, kẹp giữa bao gối và gối đầu. Tôi lấy nó ra, quay lại trước tivi, lại lần nữa thương cảm.
Tay của tôi, vẫn đang treo.
Phỏng chừng, vẫn phải treo đi xem Minh Minh nhà tôi.
Trợ lý mấy hôm trước, còn khuyên tôi, lời đề nghị tha thiết đó, dường như vẫn bên tai.
“Tây Fán, chuyển nhượng vé đi. Hay là tôi giúp cô đem đến đó, đầu cơ nó, giá cao, rồi về đi ăn ngon với cô. Cô đi như vậy, không an toàn biết mấy. Nếu không cẩn thận có va chạm, boss sẽ trách tội tôi.”
Boss, boss thì là cái gì?
Cố Đảo Dữ hiện giờ khuấy đảo cuộc sống của tôi, không đúng, khuấy đảo giới sát thủ long trời lở đất.
Anh ta phát lệnh truy bắt, Phó Giai giết không tha. Mà rõ ràng tôi đã yêu cầu qua với anh ta. Tôi không có khí phách như thế, rủ mi cụp mắt nói, đại nhân, hãy để em xử lý, đơn của Phó Giai, em sẽ có lời đáp.
Nhưng bây giờ, lệnh truy bắt.
Ý gì?
Khoan đã.
Phó Giai.
Trợ lý vừa rồi đã nói gì?
Vừa rồi trợ lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-cao-thu-cao-cao-thu/1145963/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.