Chương trước
Chương sau
Trong bốn năm này, đại đa số thời gian ta ở Sử quán, thỉnh thoảng cũng sẽ vào cung thăm Hòa Hi một chút rồi đi.
Cha khuê nữ sẽ nắm chắc cơ hội ta vào cung, thao thao bất tuyệt sau lưng ta như cô vợ nhỏ, báo cáo tình hình của con gái với ta. Một lần, hắn đột nhiên xuất hiện trong Sử quán, vui mừng hớn hở bảo ta mau chóng vào cung một chuyến. Ta không để ý đến hắn, hắn đành ủ rũ rời đi. Chẳng mấy chốc, hắn ôm Hòa Hi vẻ mặt ngơ ngác lại chạy vào Sử quán, dịu dàng nói: "Diêu Diêu, mau nói đi."
Con gái do dự nhìn ta cũng vẻ mặt ngơ ngác, thốt ra một chữ: "Mẹ."
A, biết nói rồi.
Ta vô thức vươn tay xoa đầu con bé: "Phát âm còn rất chuẩn."
Khuôn mặt Lý Tư Diễm tràn đầy hạnh phúc: "Diêu Diêu thật thông minh."
Theo Hòa Hi dần dần lớn lên, con bé đã bộc lộ một vài tính cách đặc trưng mang tính bẩm sinh.
Thông minh nhưng rất ngang, có phần bá đạo. Thế nhưng lúc con bé muốn chọc người khác vui vẻ thì lại rất ngọt ngào.
Nhìn chung mà nói, kế thừa đồng thời gen rác rưởi của ta và cha con bé, sau khi trải qua sự trung hòa, mức độ có chút giảm bớt, vẫn nằm trong giới hạn của nhi đồng bình thường.
Lúc Hòa Hi hai tuổi, Lý Tư Diễm cảm thấy khuê nữ hắn là một thần đồng, khả năng sáng tạo và khả năng ghi nhớ đều cao, thỏa mãn tố chất của nữ trung hào kiệt. Ta tin là thật, còn có chút kiêu ngạo, nhìn cha con bé cũng không thấy đáng ghét như vậy nữa.
Cha con bé đủ cái xấu xa tồi tệ, nhưng ít nhất đóng góp cho con gái một khuôn mặt xinh đẹp, còn có điều kiện vật chất phong phú.
Ta tin lời xằng bậy của cha con bé. Vào lúc con bé bốn tuổi rưỡi, vui vui vẻ vẻ đón Hòa Hi về nhà học vỡ lòng. Kết quả vừa dạy mới phát hiện: Đây chỉ là một đứa trẻ bình thường. Đừng nói so với loại Văn Xương Tinh¹ như Mạnh Tự, đến cả mẹ ruột con bé là ta đây năm đó còn giỏi hơn nó.
(1) Văn Xương là cát tinh, chủ về đầu óc linh hoạt, tư duy sáng tạo, học hành thi cử đỗ đạt, công việc sự nghiệp thăng tiến.
Đều do gen rác rưởi của Lý Tư Diễm, kéo tụt trí thông minh của con gái ta.
Ta sầu cực kỳ, tìm Thượng Quan Lan than thở: "Làm sao bây giờ Tiểu Lan, ta cảm thấy Hòa Hi có thể là một đồ ngốc. Con bé hoàn toàn không làm nổi Nữ hoàng."
Thượng Quan Lan im lặng thật lâu mới nói: "Như vậy là ngươi không đúng rồi. Tại sao ngươi có thể mang con bé ra so với Mạnh Tự hai mươi tuổi đậu Tiến sĩ chứ?"
"Vả lại ngốc chút thì làm sao?" Nàng nói: "Đây là thời đại "mày biết bố tao là ai không" Anh Tử à. Ngươi nhìn Văn Khúc Tinh hạ phàm như Mạnh Tự xem, chẳng phải vẫn làm công cho khuê nữ ngươi như thường sao?"
***
Tuy rằng nói như vậy, nhưng không thể không đọc sách.
Ta chấp nhận sự thật con gái không thông minh bằng ta, chỉ có thể nhẫn nại dạy bảo từng chút.
"Hôm nay học đến đây thôi."
Ta rút ra một xấp giấy tập tô từ trên bàn, đưa cho người bạn nhỏ Lý Hòa Hi trước mặt ăn mặc chỉnh tề nhưng mực nước dính đầy tay, nói với con bé: "Quay về tô lại, ngày mai nộp cho mẹ. Nhớ thế bút mẹ dạy, không được lười biếng."
Bạn nhỏ Hòa Hi cầm một xấp giấy tập tô thật dày, ỉu xìu "ồ" một tiếng.
Con bé hỏi ta: "Mẹ, bao giờ Diêu Diêu mới được về cung?"
Ta thu bút lông dê nhỏ của con bé lại, nói: "Việc này không thể hỏi mẹ. Chừng nào con thuộc hết Vỡ lòng cần dạy thì lúc đó về cung."
Bạn nhỏ Hòa Hi nghe xong càng như đưa đám.
Vỡ lòng cần dạy chừng hơn một ngàn chữ, không biết ngày tháng năm nào mới có thể học xong.
Mà ta làm người thầy đầu tiên của con bé, chưa kể công tư phân minh, còn yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, hoàn toàn không chừa cho con bé chút rảnh rang.
Sĩ tộc dựa vào công văn lập nghiệp đều có truyền thống rèn con. Mẹ ruột con bé là ta đây bị hành tan tác như vậy đến lớn. Bây giờ thiếu nữ đồ long cuối cùng trở thành ác long, ta cực kỳ đương nhiên bắt đầu dùng cùng một bộ phương pháp giáo dục đối phó đời sau.
Mà phương pháp giáo dục của cha con bé thì tương đối hoang dã.
Lý Tư Diễm chưa từng nhận hệ thống giáo dục đứng đắn, chỉ biết ở trong cung cùng con bé chạy tới chạy lui nô đùa, nói mỹ miều là rèn luyện sức khỏe, bồi dưỡng một chút khí chất vương giả sai nô gọi tỳ.
Ta cảm thấy hắn đang đánh rắm. Thời điểm vàng ghi nhớ của trẻ con chỉ có mấy năm như vậy, hắn thì hay rồi, lãng phí hết thời điểm vàng của Hòa Hi.
Có điều là... chắc chắn bản thân Hòa Hi thích đến chỗ cha con bé hơn.
Trẻ con ấy mà, đều không muốn ngồi vào bàn đọc sách, hận không thể ngày nào cũng ở bên ngoài chơi đùa. Lúc còn bé ta cũng giống vậy, thường xuyên trèo tường ra ngoài du ngoạn. Chính vì hồi trước làm quá nhiều chuyện xấu, bây giờ bắt chuyện xấu Hòa Hi làm cực kỳ dễ dàng. Con gái rơi vào trong tay ta chỉ có thể bị ấn đầu học tập, mọc cánh khó thoát.
Mặc dù cha con bé thương khuê nữ, nhưng hắn tuyệt đối không dám ngỗ nghịch ta, đành phải an ủi Hòa Hi: "Đợi con trưởng thành thì không cần đọc sách mỗi ngày nữa."
Khuôn mặt nhỏ của Hòa Hi phủ đầy mây đen: "Vậy toi rồi, còn rất lâu nữa con mới trưởng thành."
Sau bốn tuổi, tiểu Công chúa cành vàng lá ngọc sống cuộc sống kỳ lạ của học sinh ngoại trú. Mỗi tháng ở lại Thẩm gia mấy ngày, rồi lại về cung ở mấy ngày, nhưng hai nơi này cung cấp cách sống hoàn toàn khác biệt, khiến Hòa Hi tuổi nhỏ hết sức rối loạn.
Lý Tư Diễm muốn chiều khuê nữ, nhưng ta lại không muốn. Tiêu chuẩn dạy dỗ mọi thứ đều dựa theo ta và Mạnh Tự năm đó. Sau này Hòa Hi phải làm Nữ hoàng, vậy cần phải yêu cầu hà khắc. Thời trẻ không cố gắng, tuổi già buồn cay đắng. Người khác không cố gắng cùng lắm là tầm thường cả đời, nhưng nếu con bé không cố gắng, về sau ngồi không vững long ỷ thì đến cả giữ toàn thây cũng chưa chắc có thể.
Bẩm sinh nữ nhân dễ lo lắng về việc nuôi dạy con hơn nam nhân. Ta tìm về sự quan tâm đối với con gái, chỉ hận không thể nhồi nhét tất cả tri thức ta biết vào cái đầu nhỏ của con bé.
Thượng Quan Lan không nỡ nhìn: "Anh Tử, tốt quá hóa lốp. Ngươi vừa phải thôi, đừng khiến Diêu Diêu của chúng ta ghét học."
Mạnh Tự về Trường Anh thành hôn cũng khuyên ta: "Suy cho cùng Hoàng nữ không giống chúng ta, không cần đọc nhiều sách thánh hiền như vậy. Chi bằng cứ để người theo bệ hạ học đạo trị quốc nhiều hơn, cũng bớt chút sức lực."
Ta bị đám người này thay nhau khuyên bảo một trận, cuối cùng lúc Hòa Hi năm tuổi rưỡi, ta miễn cưỡng đồng ý từ chức, cũng mời Quách tiên sinh năm đó từng dạy ta đến lên lớp cho con bé.
Bởi vì... tự thân ra trận thật quá tổn hại tình cảm mẹ con.
Bạn nhỏ Hòa Hi đang chật vật cầu sinh trong việc học nặng nề, lão phụ thân của con bé cũng đang nỗ lực hàn gắn quan hệ giữa chúng ta.
Hắn cho ta tự do gần như không gì không thể, chỉ xin ta đừng chết.
Người đời đều nói hắn tình thâm ý trọng, thủ trinh vì Hoàng hậu, sống cuộc sống tu khổ hạnh ngậm đắng nuốt cay lâu dài. Nhưng ta biết rõ bản chất người này vẫn như lúc trước, cô độc và cực đoan. Chỉ có điều phương thức biểu hiện trước kia là một mực khống chế ta, bây giờ thì là dung túng không hề có giới hạn.
Nhiều năm như vậy rồi, ta đã tuyệt vọng bẻ thẳng nhân cách thiếu hụt của Lý Tư Diễm. Muốn thay đổi loại người bảo thủ như hắn? Kiếp sau đi.
Ta chỉ dựa vào sự dung túng của hắn để trở về cuộc sống lúc trước. Hằng ngày đến Sử quán làm việc, rảnh rỗi dạo phố ăn uống, bổng lộc của mình nuôi sống mình, trải qua tháng ngày đơn giản mà nhàn tản.
Lý Tư Diễm cố gắng tham dự vào cuộc sống của ta, nhưng ta như một con mèo tính tình không tốt. Một khi hắn tiếp cận ta quá lâu là ta lạnh mặt đuổi hắn đi. Một khi hắn không nghe, ta sẽ cho hắn xem hình xăm trên cổ chân, để hắn nhớ lại cho kỹ hắn đã làm bao nhiêu chuyện quá quắt với ta. Mặc dù hắn tủi thân khổ sở, nhưng nhìn thấy ta khơi lại chuyện cũ, chỉ có thể đuối lý rời đi, nhìn ngóng ta làm việc, dạo phố từ đằng xa.
Ta không hề có cảm giác tội lỗi khi tổn thương hắn. Đây đều là hắn đáng chịu.
Cho đến hôm nay, ta vẫn tức giận bất bình, ngoại trừ ta không yêu hắn ra, hắn đã nhận sự trừng phạt nào chưa? Không có, bây giờ hắn ngồi trên long ỷ, ôm con gái, cuộc sống thoải mái dễ chịu cỡ nào. Từ đầu tới cuối tổn thương chỉ có ta mà thôi.
Thế nhưng... mặc dù trong lòng bất bình, ta lại không có cách gì.
Ở thời đại này, hắn là quân, ta là thần. Chúng ta sinh ra đã không ngang hàng, ngoại trừ tình cảm ra, ta không có thủ đoạn khác trừng phạt hắn.
Cho nên chỉ có thể buông bỏ những thù hận này, mơ mơ hồ hồ mà sống tiếp, yêu thương chính mình.
***
Lúc ta đang an tâm làm một cỗ máy biên soạn không có tình cảm, câu chuyện của người khác cũng đang lặng lẽ diễn ra.
Người làm Sử quan chúng ta có phúc lợi nghề nghiệp của mình, đó chính là có thể quang minh chính đại thu thập tin lá cải.
Đội ngũ công nhân viên của Tử Thần điện chia thành hai nhóm chính, một nhóm lấy Khánh Phúc, Hổ Dược Nhi, Huệ Nguyệt làm chủ, chủ yếu hầu hạ ăn uống ngủ nghỉ của Lý Tư Diễm; một nhóm khác tương đối trẻ hóa, do Túc Tịch và Thiền Nhi dẫn đầu, đi theo bên cạnh Hòa Hi, xử lý việc vặt trong sinh hoạt cho con bé.
Ban đầu mọi thứ vận hành tốt đẹp, nhưng về sau thời gian Hòa Hi ở lại ngoài cung ngày càng nhiều hơn. Ta không cho phép quá nhiều cung nữ theo con bé xuất cung, vậy là Túc Tịch nhàn rỗi một cách danh chính ngôn thuận.
Đương nhiên loại ông chủ lòng dạ hiểm độc như Lý Tư Diễm không thể nào tùy tiện buông tha thuộc hạ có năng lực...Sau mấy lần Túc Tịch chơi đầu hồ bị hắn bắt gặp thì bị điều đến hậu cung. Một mặt kiêm chức hầu chơi, mặt khác phụ trách giám sát nhóm hậu phi ở lại trong cung, đề phòng các nàng có tâm tư khác.
Nhưng Lý Tư Diễm lo lắng thừa rồi, các nàng nào có tâm tư khác. Là đánh bài không vui ư? Hay là cơm trong cung không ngon? Tại sao phải tranh sủng, chẳng lẽ có điểm tốt gì đặc biệt sao?
Đáp án là không có.
Con người đều là động vật thực dụng, sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa.
Nhìn chung hai vị Hoàng hậu bổn triều, người trước chạy tới núi Chung Nam làm đạo cô, ngày ngày gió mát trăng thanh; người sau cần cù viết sách ở Sử quán, ngày ngày tận tụy... Chúng nữ thấy vậy, ồ, làm tới Hoàng hậu đãi ngộ cũng chỉ có thế, rối rít dập tắt suy nghĩ tranh sủng, an tâm ở hậu cung sống những tháng ngày thế ngoại đào nguyên.
Cũng có người tương đối có chí hướng thì đều bị Ngụy Uyển Nhi tập trung đuổi đi xuất giá một lần nữa. Tập tục bổn triều cởi mở, nữ nhân của Hoàng đế cũng không thiếu người ăn ốc đổ vỏ. Nói chung, chỉ cần không tác oai tác quái thì đều có thể sống khá tốt.
Về phần từng tác oai tác quái ấy mà...
Tạ Tu Nương chính là vết xe đổ có tính cảnh cáo nhất. Chỉ vì bất kính với ta, còn chọc vào lúc Lý Tư Diễm đang nóng tính nhất, bị hắn không chút do dự trị tử hình. Tạ Tu Nương vốn là thiếp thất, mệnh như bèo trôi, ra đi với thân mang tội, ngay cả quan tài cũng không được một bộ, cực kỳ thê lương.
Mặc dù hả giận nhưng rốt cuộc vẫn làm người ta ngậm ngùi. Một tuyệt đại giai nhân bỏ mình vì chuyện nhỏ nhặt này... ít nhiều có phần tiếc nuối.
Mọi người âm thầm tặc lưỡi: Hành động to gan khác người của Tạ Tu Nương này vừa nhìn đã biết là đang học vị Thẩm gia kia. Đáng tiếc chỉ học được bề ngoài, bắt chước bừa thôi. Suy cho cùng nàng ta vẫn có ý với Hoàng đế, mà Nữ Sử quan Thẩm gia kia thật sự hận không thể khiến Hoàng đế cút đi thật xa, vĩnh viễn đừng chọc đến người nàng.
Tính người vốn tiện, Hoàng đế cũng không ngoại lệ. Không có được trái dưa ngọt nhất mới khiến cho người ta nhất quyết muốn nếm thử một miếng.
Trong mắt người ngoài, Hoàng đế giết Tạ Tu Nương là để hả giận, cũng là có ý lấy lòng ta: Nàng xem, trẫm giúp nàng giết người bắt nạt nàng rồi.
Cho nên... chỉ có trẫm mới được bắt nạt nàng.
Tín hiệu này khiến rất nhiều người ăn không ngon ngủ không yên.
Trông thấy toàn bộ quá trình Hoàng đế nổi giận xử lý Tạ Tu Nương, đại tỷ Trương Thiên năm đó bắt ta, cũng mật báo tin tức về Trường An sợ đến liên tục mấy đêm ngủ không ngon giấc.
Mặc dù Hoàng đế không truy cứu lỗi lầm nàng ta không trông chừng ta... nhưng sắc mặt hung tàn của Hoàng đế hai ngày đó, ai thấy mà không rùng mình một cái? Trương Thiên chỉ là thê tử của Tư lại môn hộ nhỏ, bỗng dưng gặp chuyện lớn như vậy, mấy ngày đó quả thực là cực kỳ gian nan. Điều khiến nàng ta bất an hơn là Hoàng đế bắt Trương Chí đi, đóng gói vứt lên thuyền.
Đúng thế... Lúc ấy ta và hắn dây dưa trong khoang thuyền, Tiểu Chi, Trương Chí, Tham Vi, Khải Chi... Tất cả những người hắn cảm thấy ta sẽ để tâm đều bị hắn nhốt trong nhà giam dưới khoang thuyền, chính là để thỉnh thoảng bắt bọn họ đến uy hiếp ta một chút. Không ngờ lần này hăng quá hóa dở, ta bị hắn ép cho trầm cảm luôn. Lý Tư Diễm chỉ có thể xám xịt thả mấy vị này đi, còn cho một khoản đền bù.
Đáng thương cho hai huynh đệ Tham Vi, Khải Chi, từ lúc bị bắt vào cho đến được thả ra, từ đầu tới cuối còn chẳng biết rõ chuyện gì xảy ra.
Chỉ biết là trong túi có thêm một khoản bạc rất lớn... là một khoản rất rất lớn. Số lượng đủ mua được hơn trăm mẫu ruộng tốt, cho bọn họ tuổi già không lo cơm áo.
Khải Chi lanh trí cỡ nào? Sau khi hắn nhận được phí tổn thất tinh thần lập tức chuộc thân cho mình và tỷ tỷ của Tiểu Chi, thu dọn chăn đệm chạy đến nơi khác ổn định cuộc sống, sợ Hoàng đế thu hồi lại khoản đền bù. Nhưng Tham Vi vẫn ở lại bên cạnh Trương Chí như thường ngày.
Hắn không giống Khải Chi. Khải Chi là gia cảnh sa sút vào cửa nô lệ, hắn lại là bị bán vào Trương gia khi còn bé. Những năm nay Trương Chí đối tốt với hắn, hắn lại không có chỗ để đi bèn tiếp tục đi theo Trương Chí.
Lúc này Trương Thiên mới yên lòng lại. Sống sót sau tai nạn, nàng ta bệnh nặng một trận ở huyện Vĩnh Niên. Trong cơn bệnh, dường như nàng ta nghĩ thông suốt cái gì, tính tình bợ đỡ cay nghiệt thay đổi không ít, cũng nới lỏng quản thúc với đệ đệ đi rất nhiều.
Trương Chí cũng trở về Minh châu. Sau khi tu dưỡng mấy tháng, Hoàng đế nhớ tới hắn, mở cửa sau ném hắn vào trường công Lạc Dương. Sau khi chuyện thành còn phái người đến phỏng vấn hắn, chủ yếu là để tranh công trước mặt ta.
Trương Chí chịu chấn động to lớn: Biết sư phụ hắn được Hoàng đế coi trọng, nhưng không ngờ coi trọng đến mức ấy.
Thời gian như vòng quay. Từ sau chuyện đó, Trương Chí học vẽ mấy năm ở trường công Lạc Dương, sau khi xuất sư lại đến Trường An bái phỏng sơn môn, bây giờ đã rất có thành tựu nhỏ.
Lúc hắn đến Trường An gặp thầy mới của hắn, ta hẹn hắn đến Thiên Hương lâu cùng ăn một bữa cơm. Thoạt đầu đứa nhỏ ngốc này còn không dám đến, ta nhấn mạnh nhiều lần Hoàng đế tuyệt đối không tìm hắn gây sự, hắn mới miễn cưỡng lộ mặt.
Trong bữa ăn, ta hỏi tình hình gần đây của hắn. Hắn nói mọi chuyện đều tốt. Ta thấy sắc mặt hắn hồng hào, hai gò má đầy đặn là biết hắn không nói dối. Thế nhưng ánh mắt hắn nhìn ta có phần sợ sệt... Có thể thấy được năm đó Trương Chí chính mắt thấy Hoàng đế nổi điên, ít nhiều vẫn để lại chút bóng ma tâm lý.
Mãi đến quá ba tuần rượu, hắn mới dần dần thả lỏng cảnh giác, bắt đầu nói dông dài một vài chi tiết chuyện năm đó. Thế ta mới biết hóa ra ban đầu Lý Tư Diễm muốn giết Trương Chí, nhưng trước lúc giết hình như hắn nghĩ tới cái gì đó, chạy vào trong lao nhìn Trương Chí một cái.
Chính cái nhìn này cứu được mạng nhỏ của Trương Chí.
Hoàng đế nhìn hắn, đột nhiên cười nhạo một tiếng, lẩm bẩm nói: "Nàng đã quen ăn đồ tốt, còn lâu mới vừa ý loại giá đỗ thường thường như ngươi."
Trương Chí đau lòng nấc một cái: "Đương nhiên ta không so được với bệ hạ, nhưng cũng không đến nỗi kém cỏi như vậy chứ..."
Ta cười đến ngã ngửa ra sau, suýt nữa ném đũa trong tay đi: "Ngươi nên cảm ơn là ngươi tầm thường. Ngoan đồ của ta, phàm là bề ngoài ngươi hơi ra dáng một chút thì ngươi đã không có khả năng bình an vô sự ngồi ở đây ăn cơm cùng ta hôm nay rồi!"
Tướng mạo Trương Chí quả thực phổ thông, nhưng thắng ở ôn hòa trung thực. Sau khi cách xa tỷ tỷ giỏi giang, hành người của hắn, khá nhiều gia đình muốn kết thân với hắn. Chỉ có điều Trương Chí say mê vẽ tranh, không hỏi chuyện nam nữ nên đều từ chối.
Có người chọn độc thân, có người lại hạnh phúc ôm vợ mà mập ra.
Dạo này béo trong hạnh phúc chính là đệ đệ của ta, bạn học Thẩm Xuyên.
Cuối cùng nó cưới được nữ thần trong mộng. Nữ thần dồn sức nuôi nó một ngày ba bữa, nuôi đến trắng trẻo mập mạp như một con heo đợi làm thịt.
Thể trọng của Thẩm Tiểu Xuyên tăng vọt một mạch nửa năm, bỗng nhiên bẻ lái đột ngột, gầy trở về trạng thái lúc trước, bởi vì... bởi vì Quan Uẩn Ngọc có thai, thai nghén rất nặng, không có sức lực nuôi Tiểu Xuyên, còn cần Tiểu Xuyên nuôi nàng.
Thím trầm mê làm ăn, lười phục vụ đôi tiểu phu thê, Tiểu Xuyên chỉ đành tự thân đi làm, noi theo tiêu chuẩn tỷ phu hầu hạ tỷ nó, dốc lòng chăm sóc tiểu mỹ nữ Quan Uẩn Ngọc.
Đây không phải là việc nhẹ nhàng. Dưới sự vất vả mỏi mệt, Tiểu Xuyên cấp tốc gầy về nguyên trạng. Lần trước lúc ta gặp nó, nó đã thành một sợi đay di động rồi.
"Sợi đay" vừa thấy ta đến thăm nó, phải nói là vui mừng tít mắt, vội vàng kéo ta hỏi han cơ chế mắc bệnh trầm cảm hậu sản và phương pháp điều trị, can thiệp.
Nắng chiều chiếu lên người nó, phủ một lớp kim quang của Thánh phụ thật dày.
Quan Uẩn Ngọc ôm bụng ngồi trong phòng nhìn nó, ánh mắt dịu dàng.
Ta chợt cảm khái hâm mộ.
Cử án tề mi, cầm sắt hòa minh, đây mới gọi là phu thê nha.
***
Lúc Hòa Hi lên tám tuổi, ta dự định mang con bé ra Trường An.
Lý Tư Diễm kêu cha gọi mẹ: "Diêu Diêu từ nhỏ chưa rời khỏi nhà, lần này lại muốn rời đi lâu như vậy, trẫm..."
Ta lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm, ngươi biết cái rắm. Người xưa có câu "Đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường", nữ nhân bị nhốt ở trong cung thì có tiền đồ gì? Sau này Diêu Diêu phải làm Nữ hoàng, tất phải thăm thú thế gian, xem hồng trần chúng sinh mới được."
Lý Tư Diễm làm cha bỉm sữa rất nhiều năm, từ lâu đã từ một Hoàng đế hùng hổ biến thành một đại thúc hay lo nghĩ. Hắn bị ta giảng đạo lý một trận xối xả, vẫn đau lòng lải nhải: "Diêu Diêu còn nhỏ mà..."
Ta hận không thể quăng sử sách vào mặt hắn: "Ngươi tỉnh táo chút đi, Chiêu Đế tám tuổi đã có thể quản gia rồi, khuê nữ ngươi còn suốt ngày muốn ra ngoài tìm các tỷ tỷ đi bắt bướm, như vậy hợp lý không?"
Lý Tư Diễm đuối lý, không lên tiếng.
Ta cầm bảo ấn của hắn, đóng "bộp" một con dấu cực lớn lên văn thư thông quan, nhét vào trong tay áo, nói: "Lần này là cải trang du lịch, ngươi bảo thế thân ở lại trong cung giả vờ giống chút. Còn nữa, nhớ phái thêm ít thị vệ lợi hại bảo vệ con bé."
Lý Tư Diễm ỉu xìu như quả cà bị đập dập, gật đầu nói: "Được, trẫm sẽ sắp xếp, nàng cứ yên tâm."
"Anh Anh..." Lúc ta đang định ra ngoài, hắn đột nhiên gọi ta lại.
"Làm sao?" Ta cau mày nói: "Có gì không ổn?"
"Không phải..." Trong mắt hắn hiện ra vẻ mong đợi, nói: "Anh Anh, nàng có nhớ hôm nay mười lăm năm trước..."
Ta thản nhiên nhìn hắn, nói: "Đương nhiên nhớ, đó là ngày giỗ của cha ta."
Ánh sáng trong mắt hắn lập tức tắt ngóm.
"Chớ có nhắc lại chuyện cũ với ta." Ta bình tĩnh nói: "Cùng nhau lừa mình dối người mà sống tiếp không tốt sao?"
***
Lý Tư Diễm bị ta giáng đòn cảnh cáo, suy sụp tinh thần liếm láp vết thương một lúc, sau đó gắng gượng xốc lại tinh thần, tiễn ta lên xe ngựa ở cửa cung.
Hòa Hi đã đợi trong xe ngựa rất lâu, lộ ra nửa cái đầu từ trong màn che.
Ta nhìn đôi mắt cong yêu kiều như hồ ly của con bé, vươn một tay ra ôm con bé về trong xe ngựa.
Hòa Hi kêu to ấm ức, giống cha con bé y như đúc.
Đúng lúc dạo này con bé đang phát triển vóc dáng, cao vống lên. Vốn dĩ ta chỉ dùng một tay là có thể nhấc tiểu nha đầu, bây giờ đã sắp không nâng nổi nữa rồi.
Ta nhanh nhẹn trèo lên xe ngựa, huých con bé sang bên cạnh một chút: "Hòa Hi dịch sang chút, nhường chỗ cho mẹ con."
Hòa Hi kế thừa mồm hỗn của ta, nắm bắt cơ hội bóc phốt: "Mẹ, dạo này mẹ lên cân rồi."
Ta nói: "Đừng cái hay không nói, nói cái dở!"
Con bé bĩu môi, ghé vào cửa sổ xe, vẫy tay tạm biệt Lý Tư Diễm. Lý Tư Diễm trông ngóng dõi mắt nhìn chúng ta rời đi, dáng vẻ tủi thân khó tả.
Đường Hàm Dương cánh lan gầy tiễn khách, trời có tình trời hẳn cũng già thôi².
(2) Trích "Kim đồng tiên nhân từ Hán ca tịnh tự" (Bản dịch của Huỳnh Ngọc Chiến)
Xe ngựa ra khỏi thành, Hòa Hi mới chợt nhớ hỏi ta: "Tại sao cha không cùng chúng ta ra ngoài ạ?"
"Hắn là Hoàng đế." Ta nói: "Thiên tử đi tuần quá phô trương, cồng kềnh, không thuận tiện, hiệu suất quá thấp."
Hòa Hi cái hiểu cái không, rầu rĩ không vui nói: "Con sẽ rất nhớ cha."
"Không, con sẽ không." Ta xoa khuôn mặt xinh xắn của con bé: "Ngoài cung chơi vui gấp trăm lần trong cung, con sẽ không có thời gian nhớ hắn."
Hòa Hi rất là phiền muộn.
"Họ đều nói quan hệ giữa cha và mẹ không tốt." Tiểu nha đầu nhớ cha một lúc, lại chạy tới nói chuyện với ta: "Còn nói ngoại tổ của con là bị cha chém đầu, là thật sao?"
"Phải." Ta luôn coi nữ nhi là một người kiện toàn, loại chuyện khó nói này cũng không gạt con bé, thoải mái thừa nhận: "Không chỉ như vậy, lúc trước mẹ cũng không muốn gả cho hắn, là hắn ép mẹ."
Hòa Hi lộ ra vẻ mặt thấu hiểu "Đây đúng là chuyện cha ta có thể làm ra được".
Ta nắm bắt cơ hội giáo dục: "Sau này con tuyệt đối không được học theo hắn. Trước khi chém đầu người phải cân nhắc, nếu không phải đối phương tội ác chồng chất thì không được tùy tiện hãm hại trung lương."
Cũng không biết Hòa Hi nghe vào bao nhiêu, đối mặt với sự thuyết giáo của ta, trước giờ con bé đều sẽ nghiêm túc nói qua loa: "Con gái nhớ kỹ rồi."
***
Hành trình của mẹ con ngập tràn không khí vui tươi. Quả thực như ta dự liệu, Hòa Hi ra khỏi Trường An, đối diện với non xanh nước biếc sắp thuộc về con bé đã nhanh chóng vứt cha con bé ra sau đầu.
Ta mang con bé trèo lên núi hai ngày, dẫn đến mộ Thẩm thị, để con bé lần lượt dập dầu cho ngoại tổ phụ mẫu, ngoại tổ thúc phụ và đại cữu qua đời của nó.
Bạn nhỏ Lý Hòa Hi đáng thương, xưa nay chỉ có người khác dập đầu với con bé, chỉ có mẹ ruột nhẫn tâm của nó mới dám bảo con bé làm những việc không hợp thân phận.
Cỏ mọc trên mộ um tùm. Cây ngân hạnh ta trồng năm đó về Trường An đã cao hơn một chút. Ngân hạnh sinh trưởng chậm nhưng tuổi thọ lâu. Thầy phong thủy nói thế cây này tốt, có thể phù hộ cho họ kiếp sau sống dài lâu.
Ta cúi đầu xoa tên cha mẹ, nói khẽ: "Cha, mẹ, con gái đến thăm mọi người."
Ta chỉ Hòa Hi ở đằng sau: "Còn có cháu gái của hai người."
Hòa Hi đáp lại một tiếng, bị ta sai đi dựng chậu than, chuẩn bị tiền giấy, loay hoay quên cả trời đất.
Đêm nay trăng sáng sao thưa, tiếng ếch văng vẳng nơi xa, là một đêm thái bình yên ả.
Ta vừa hóa vàng trước mộ phần cha mẹ, vừa kể rất nhiều chuyện cũ. Bắt đầu từ năm đó trên Tuyên Chính điện, ta chỉ vào mũi Lý Tư Diễm mắng hắn là con hoang, đến ta hao hết tâm lực chạy trốn, lại đến thống khổ vùng vẫy sau khi sinh con gái.
Trong đó có những đoạn Hòa Hi nghe không hiểu lắm, nhưng cũng lờ mờ hiểu tại sao ta không thắm thiết với con bé như dì Thượng Quan Lan với Tiểu Hoàn tỷ tỷ. Con bé không phải là đứa con ra đời trong sự chờ mong của mẫu thân. Ta dạy bảo yêu thương con bé là trách nhiệm nhiều hơn mà không phải tình mẹ con thuần túy.
Trong ánh lửa, Hòa Hi lặng yên nghe ta nói hết, giống như đang nghe câu chuyện của một người xa lạ vậy.
Ta lại không nhịn được xoa nắn mặt con bé: "Sao vậy? Nghe đến mê mẩn rồi sao?"
Hòa Hi mặc ta xoa tròn nắn dẹp, do dự hồi lâu mới nói: "Vậy mẹ sẽ không vứt bỏ con như vứt bỏ cha chứ? Sau này mẹ... có đi nữa không?"
Trẻ con thường bất an về sự chia ly hơn người lớn.
Ta lắc đầu: "Nếu mẹ muốn vứt bỏ con thì đã bỏ lâu rồi, còn hao tâm tổn trí chọn Thái phó cho con, dẫn con đi bái ngoại tổ sao?"
Hòa Hi nghĩ lại thấy cũng phải, khuôn mặt căng thẳng dần dần thả lỏng.
Tiểu nha đầu huyết mạch tương liên nhào vào lòng ta, nhỏ giọng hỏi ta: "Vậy mẹ có tha thứ cho cha không?"
"Sẽ không."
Ta bình thản nói: "Có những sai lầm không thể nào vãn hồi. Một khi sai, vậy thì là sai vĩnh viễn."
***
Trong nhiều năm như thế, ta chưa bao giờ hòa giải với Lý Tư Diễm.
Hắn cũng không có ý đồ cưỡng ép ta nữa.
Hai chúng ta duy trì một loại quan hệ kỳ quặc. Hắn nịnh nọt, ta lạnh lùng. Hắn giàu có tứ hải, lại không thể nào đổi về dù là một ánh mắt ta nhìn hắn.
Mặc dù quan hệ trông nát bét, nhưng chúng ta lại cùng nhau nuôi dưỡng một cô con gái.
Năm tháng lặng lẽ trôi qua, làm phai nhạt ít nhiều tình thù quá khứ. Có khi ngẩn ngơ ta cảm thấy chúng ta như đang đi ở hai bờ sông, Hòa Hi là một con thuyền nhỏ phiêu đãng. Một lúc dạt tới chỗ cha con bé, một lúc lại dạt về bên cạnh ta.
Chuyện cũ dằng dặc, tự có ý trời từ nơi sâu thẳm. Năm đó lúc ta bị dẫn tới Tuyên Chính điện, chỉ vào mũi Hoàng đế mắng to một trận, trò đùa của vận mệnh đã lặng lẽ giáng lên người ta. Nhưng khi đó chỉ nói là bình thường, ai ngờ được sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy đâu?
Nhìn lại nửa đời này của ta, mười lăm năm bình lặng yên ả, mười lăm năm sóng gió nan nguy, cũng may sau một trận bệnh nặng cuối cùng đã được tự do. Bây giờ người nhà yên bình, con gái khỏe mạnh, bản thân ta cũng quay lại công việc yêu thích một lần nữa, tất thảy bình thường trở lại.
Không biết tương lai sẽ như thế nào, ta chỉ hi vọng thời gian suôn sẻ này có thể lâu thêm một chút, lâu đến khi Hòa Hi có con của con bé, đón nhận giang sơn từ trong tay Lý Tư Diễm; ta thì viết xong quốc sử bổn triều, sống cuộc đời ta nên sống.
Ta ngồi trước mộ cha mẹ, nheo mắt nhìn về phía Trường An. Gió nhẹ đêm khuya mơn man trên vai ta, đồng bằng rợp ánh sao.
Hòa Hi lặng lẽ tựa đầu vào vai ta, nói với ta: "Mẹ, Tiểu Hoàn tỷ tỷ từng nói, người mất đi sẽ hóa thành ngôi sao trên trời, luôn luôn ở trên trời dõi theo chúng ta."
Ta cười: "Tiểu Hoàn tỷ tỷ của con lại lừa con rồi."
Hòa Hi nghiêm túc nói: "Là thật đấy. Hồi trước lúc Quách tiên sinh qua đời, con khóc trước giường ông ấy, ông ấy cũng nói cho con biết như vậy."
Hòa Hi thấy ta cười không nói, tiếp tục chân thành nói: "Mẹ, sau này mẹ và cha cũng sẽ biến thành ngôi sao ở bên con chứ?"
Bãi bể trần gian mấy chuyến đò, non còn dáng cũ gối dòng sâu. Rất nhiều năm trước, cũng là một đêm tối như thế này, ta ở trong Dịch Đình quỳ gối về phía đông nam, bái giỗ bảy ngày của cha huynh. Khi đó cảm thấy trời đất cô độc mà thê lương, cuộc đời không còn gì để trông ngóng.
Hiện giờ đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, có lẽ ta nên thỏa mãn.
Ta ôm Hòa Hi vào lòng, nói khẽ: "Cha mẹ đương nhiên sẽ ở bên con."
Hòa Hi hỏi ta: "Nhưng mẹ, chẳng phải mẹ không tha thứ cho cha sao?"
"Có liên quan gì đâu?" Ta nói: "Hắn cũng không mong đợi mẹ tha thứ cho hắn mà, chúng ta chỉ vừa khéo có con thôi."
Dù là mỗi người một nơi, nhìn nhau cách trùng mây.
Chỉ cần chúng ta cùng sống dưới một vòm trời, hắn đã đủ mãn nguyện rồi.
(Hết)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.