Chương trước
Chương sau

Khi đài truyền hình tỉnh phát thiên phóng sự này, Tạ Kiến Quân đã chuyển viện từ Thủ đô về bệnh viện nhân dân tỉnh. Trải qua hơn nửa năm trị liệu, bệnh tình của y đã ổn định, nhưng muốn bình phục, phải tĩnh dưỡng lâu dài. Tạm thời, Tạ Kiến Quân chỉ có thể ở trên giường bệnh, tuy nhiên năng lực tư duy và năng lực biểu đạt của giọng nói đã khôi phục bình thường.

Tạ Kiến Quân nhìn hình ảnh Bành Viễn Chinh đang chậm rãi nói trên màn hình ti vi, không nhịn được thở dài, nói:

- Lão Tiết, tiểu tử Bành Viễn Chinh này thật sự kiên quyết! Chuyện Chu Tích Thuấn và anh không dám làm, nhưng hắn dám! Quái lạ ở chỗ là, làm vậy nhưng lại không sai lầm, thật đúng là kỳ lạ!

Tiết Hồng Anh, vợ Tạ Kiến Quân cười cười nói:

- Lão Tạ, anh đang dưỡng bệnh, cũng đừng quan tâm những chuyện này làm gì. Tuy nhiên nếu đã nhắc tới, phải nói Chủ tịch thành phố Bành này quả thật rất chân tình, trước sau mấy lần tổ chức quyên góp cho chúng ta, mặc dù tiền không thể nói lên tất cả, nhưng ít nhất chứng tỏ trong lòng người ta có chúng ta.

Con gái chúng ta có thể vào được Đại học Kinh Hoa là nhờ Phùng Thiến Như, vợ của Chủ tịch thành phố Banh ra mặt giúp đỡ, ngay cả vấn đề ký túc xá của con gái mình, người ta cũng nghĩ đến, còn thường xuyên phái người thăm nom con gái chúng ta.

Hơn nữa, anh xem những văn kiện này đi, từng cái đều có tên của anh, định kỳ hắn cho người đưa những văn kiện này tới đây, rõ ràng là xin ý kiến của anh, nhưng thật ra là muốn nói với anh, hắn sẽ không vượt quyền, không đoạt quyền lực của anh, để anh yên tâm!

Ánh mắt Tạ Kiến Quân lóe lên, thở dài một cái, nói:

- Đúng vậy, hoạn nạn thấy chân tình, Bành Viễn Chinh là người rất trượng nghĩa. Nhưng hắn càng như vậy, trong lòng anh càng đau lòng. Hôm nay anh đã là một phế nhân, không còn quay lại được nữa…

Nước mắt Tạ Kiến Quân lưng tròng, cắn chặt răng kìm nén, hồi lâu sau mới dứt khoát nói:

- Lão Tiết, viết giúp anh lá thư từ chức, gửi cho Bí thư Tỉnh ủy Hầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiết Hồng Anh buồn bã, theo lời đi lấy giấy bút.

Nhìn theo bóng lưng vợ, Tạ Kiến Quân lại than nhẹ:

- Bành Viễn Chinh, đây coi như là dự báo đáp của tôi đối với cậu, nhưng cậu có thể ngồi lên vị trí này hay không, còn phải xem bản lĩnh của cậu.

Lẩm bẩm xong, Tạ Kiến Quân lấy điện thoại di động bên gối, bấm số của Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh đang nói chuyện công tác với Nghiêm Hoa, nghe tiếng chuông điện thoại di động , thấy là số của Tạ Kiến Quân, liền cười nhận cuộc gọi:

- Bí thư Tạ, sức khỏe thế nào? Tôi đang định gọi điện thoại cho anh báo cáo công việc một chút…thì anh đã gọi tới.

- Đồng chí Viễn Chinh, cám ơn sự ưu ái của cậu. Sức khỏe của tôi đã ra như thế này, không còn thích hợp tiếp tục công tác. Đồng chí Viễn Chinh, tôi đã viết đơn từ chức gửi lên Tỉnh ủy, cậu cũng chuẩn bị tư tưởng đi.

Giọng Tạ Kiến Quân vừa thần thờ vừa bi thương.

Y đang trong thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, làm sao y có thể chủ động từ chức Bí thư Thành ủy?

Bành Viễn Chinh kinh ngạc, nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Tạ, đừng quá gấp gáp! Anh cứ an tâm dưỡng bệnh trước đã, các đồng chí ở thành phố đều chờ đợi anh trở lại!

- Tôi không thể trở lại được ròi, đồng chí Viễn Chinh…Giao thành phố Tân An cho cậu, tôi yên tâm. Thoi được, cứ như vậy đi, cậu bận nhiều việc, sau lại nói tiếp.

Đầu bên kia điện thoại, Bành Viễn Chinh cũng có chút buồn bã. Mặc dù việc Tạ Kiến Quân từ chức, đối với hắn là chuyện tốt, hắn có thể danh chính ngôn thuận trở thành Bí thư Thành ủy, thành người đứng đầu thành phố Tân An, nhưng…nghĩ tới Tạ Kiến Quân đang tuổi tráng niên, lại phải từ chức Bí thư Thành ủy một cách đáng buồn như vậy, trong lòng hắn cũng không vui vẻ nổi.



Thư từ chức của Tạ Kiến Quân, được Tiết Hồng Anh đích thân đưa đến bàn làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Hầu Niệm Nguyên.Hầu Niệm Nguyên xem xong thư từ chức, cho gọi Tống Bính Nam tới.

- Bí thư Hầu, ngài tìm tôi?

Tống Bính Nam sải bước đi tới.

- Lão Tống, anh xem này, Tạ Kiến Quân viết thư từ chức gửi cho tôi.

Hầu Niệm Nguyên đưa thư từ chức của Tạ Kiến Quân ra.

Tống Bính Nam nhận lấy đọc lướt qua, thở dài nói:

- Bí thư Hầu, thật ra thì Tạ Kiến Quân là một cán bộ rất có năng lực, chỉ vì rơi vào tình trạng này, sức khỏe của cậu ấy không cho phép tiếp tục ở lại công tác. Cậu ấy có thể biết được điểm này, chủ động từ chức, coi như cũng dễ dàng cho Tỉnh ủy bố trí.

- Ừ, tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề của hắn. Với tình trạng của hắn hiện nay, có lẽ nên miễn chức Bí thư Thành ủy, để cho hắn giữ một hư chức ở Hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh vậy? Đồng chí này vì Đảng vì dân cống hiến mấy chục năm, luôn luôn tận tụy, cũng không dễ dàng gì, cuối cùng lại gặp kết cục như thế này, tổ chức cũng không thể bỏ mặc hắn.

Tống Bính Nam gật đầu:

- Bí thư Hầu, tôi thấy như vậy là được. Miễn chức Bí thư Thành ủy, để cậu ấy tạm giữ chức ở cơ quan tỉnh, giữ nguyên chế độ đãi ngộ vốn có, coi như là sắp xếp đường lui cho cậu ấy.

- Tốt, chuyện này cứ định như vậy.

Hầu Niệm Nguyên cười cười:

- Gần đây Bành Viễn Chinh công tác ở Tân An không tệ, đồng chí này có ý tưởng, có năng lực, có sức sống và nhiệt tình, điều hiếm có là còn có cái nhìn đại cục sâu sắc, có trình độ chính trị, làm thành công nhiều việc mà không gây phiền phức nào cho tỉnh, thời gian hắn chủ trì công tác ở Tân An không ngắn, tôi định sẽ cho hắn tiếp nhận vị trí của Tạ Kiến Quân.

Tống Bính Nam hơi do dự, nói:

- Bí thư Hầu, Bành Viễn Chinh quen thuộc công việc ở Tân An, sau một thời gian dài ở Tân An, có năng lực khống chế đại cục một cách mạnh mẽ. Nhưng dù sao cậu ấy mới lên Chủ tịch thành phố chưa đầy hai năm, có thể lại đề bạt hay không?

Hầu Niệm Nguyên biết Tống Bính Nam có quan hệ tốt đẹp với Phùng gia và Bành Viễn Chinh, y hỏi lại như vậy, nếu không phải là thử dò xét thái độ của mình, thì là lấy lui làm tiến.

Hầu Niệm Nguyên hắng giọng cười:

- Đặc cách đề bạt cán bộ trẻ tuổi, cũng là chính sách của Trung ương. Trong tỉnh ta, năm nay cũng đặc biệt đề bạt hai Bí thư Thành ủy. Nói thật, cải cách mở cửa cần cán bộ trẻ có năng lực như Bành Viễn Chinh, hai năm qua thành phố Tân An phát triển nhảy vọt, đủ để nói rõ, chúng ta không dùng lầm người.

Đối với đồng chí này, tôi tin lão Tống còn hiểu rõ hơn tôi. Với cục diện này ở thành phố Tân An, nếu tỉnh cho một Bí thư Thành ủy

"nhảy dù" xuống, một người chưa quen thuộc tình hình thành phố, rất khó triển khai công tác; mà sử dụng cán bộ tại chỗ thì không có người thích hợp, không đảm đương nổi vị trí đứng mũi chịu sào. Anh nói xem, ngoài Bành Viễn Chinh ra, chúng ta còn có lựa chọn khác sao?

Khóe miệng Hầu Niệm Nguyên hiện lên một nụ cười cổ quái.

Tống Bính Nam cười cười:L

- Bí thư Hầu nói rất đúng, vậy hay là chúng ta đưa chuyện này ra để mọi người thảo luận?

- Khoan đã, bây giờ đã là sáu tháng cuối năm, cứ giữ nguyên tình thế, xem thành tích công tác cả năm dưới sự dẫn dắt của Bành Viễn Chinh rồi hãy nói. Còn đối với Tạ Kiến Quân, dành thời gian bảo đồng chí Kiện Dân dẫn người tới thăm hỏi, trấn an, là lãnh đạo cấp trên trong tổ chức, chúng ta phải giữ ý, kẻo người ta nguội lạnh nhiệt huyết.

Tống Bính Nam đứng dậy cười:

- Được, hay là tôi đại diện cho Bí thư Hầu đi một chuyến?

- Như vậy cũng tốt. Coi như chúng ta hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.