Sáng sớm, không khí trong lành, lại có phần se lạnh. Trùng hợp là hôm nay lại không tiết sáng, nên Mây Trắng quyết định vùi mình trong chăn ấm. Cô cảm thấy mình càng lúc càng yêu Hà Nội, nhất là thời tiết nơi đây, giúp người ta nhẹ nhàng vào giấc ngủ. Cộng thêm sự êm ái của chăn nệm. Thật thoải mái a!
"Mây Trắng, Mây Trắng, ê dậy Mây ơi, dậy đi đón học sinh mới. Ê..."
"Bộp, bộp" Ai vậy? Cô chỉ vừa đưa mình mạch ngủ, ai lại đánh vào mặt vậy nhỉ? Ai da, thật đáng ghét! Mây Trắng không nhịn được mà nghiến răng lèm bèm chửi. Cuối cùng, không chịu được sự phá rối này nữa, một tay Mây Trắng hất cái tay đang không phận sự kia, một tay thì đưa lên mắt, mở mắt ra nhìn. Hình như là Lâm thì phải. Không kịp tỉnh táo để xác định người trước mắt có phải Lâm hay không thì gương mặt mơ hồ trước mắt dần tối đen đi, thì ra...thì ra mắt cô đã tự nhắm lại.
Mặc kệ là ai!
Nghĩ xong Mây Trắng lại xoay qua một bên ôm gối ôm ngủ tiếp. Đang chuẩn bị đưa mình vào giấc ngủ lần nữa thì thấy cái gì đó trượt nhẹ trên người. Rồi thấy toàn thân lạnh hẳn, gió cứ xòa vào người.
Rồi lại "vụt" một cái. Sự mềm mại căng tròn của gối ôm biến mất để lại khoảng không trống rỗng giữa hai tay hai chân cô. Mất hết cảm giác thoải mái! Bực thật! Ai đó đã kéo mất chăn và gối ôm của cô rồi!
Mây Trắng bật phắc dậy hét lên:"Ai vậy? Không thấy người khác đang ngủ à!"
"Cốc"
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-nhu-may-trang/139842/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.