Bức tranh đó cao ngang người, phía trên vẽ một đống màu sắc hỗn loạn, ở giữa vẽ một đóa hoa hướng dương thật lớn.
Màu sắc phá cách, ánh lên vẻ sáng rỡ trong sáng.
Cố Tuyết Nghi chậm rãi đi đến, hỏi: “Cậu biết vẽ tranh?”
“Đúng vậy, từng mời gia sư về học được nửa năm.” Yến Văn Gia hỏi: “Chị dâu thích chứ?”
Mắt Cố Tuyết Nghi lóe lên: “Treo trên đầu giường phòng tôi.”
Đáy mắt Yến Văn Hoành nháy mắt trở nên sáng rực, cậu ta đẩy khung tranh về phía hầu gái: “Nhanh đi treo.”
Hầu gái lập tức đi gọi bảo tiêu tiến vào, nâng khung tranh lên tầng 3.
Yến Văn Hoành nhìn bọn họ rời xa rồi, lúc này mới mãn nguyện quay đầu lại: “Nếu chị dâu thích tranh như vậy, lần sau em vẽ thêm bức tường vi nhé.”
“Được.” Cố Tuyết Nghi đi về phía cậu, ngồi xuống chiếc sô pha sau lưng cậu.
Yến Văn Hoành lại tiếp tục lên tiếng: “Em hôm nay đã dùng bữa trưa, còn có bữa tối nữa.”
Người hầu gái đứng gần đó càng nghe càng thấy kỳ quái, lời nói của tiểu thiếu gia… sao lại giống như học sinh tiểu học đang báo cáo với phụ huynh như vậy?
Người hầu gái cẩn thận đảo ánh mắt, nhìn đến gương mặt của Yến Văn Hoành, vẫn là vẻ mặt của một thiếu niên ngoan ngoãn, còn có ánh mắt vô cùng sạch sẽ và tính tình tốt.
Vậy ra trước đó chỉ là ảo giác của cô ta thôi sao?
“Rất ngoan.” Cố Tuyết Nghi khen ngợi.
Sau đó cô phân phó hầu gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-mon-nu-chu-xuyen-thanh-hao-mon-nu-phu/2499081/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.