Edit: Tiểu Vũ YY
Lâm Tiêu Tiêu phát hiện đám người hầu đột nhiên bắt đầu bận rộn hẳn lên, bình hoa các kiểu đều bị lấy đi, thay vào đó những vật trang trí bị gắn chết, cầu thang sàn nhà đều lót thảm dày.
Cô đứng ở lan can lầu hai, nhìn người dưới lầu người qua lại như mắc cửi, hỏi: "Đến dịp gì quan trọng sao?"
Phía sau hai tên bảo an vẫn im lặng, tựa như tượng đá, không hề nhúc nhích mà đứng đó.
Lâm Tiêu Tiêu có chút hoang mang, dạo này không thấy Phó Hi, rốt cuộc hắn cũng sợ rồi sao. Cô đoán hắn không dám lên giường với cô, sợ ngày nào đó sẽ bị giết chết trên giường chăng. Mỗi khi nghĩ đến một màn lần trước, cô lại cảm thấy đau đớn không hít thở nổi, giây phút lưỡi dao cắm vào da thịt hắn, cô đã không thể nào dùng sức được.
Cha mẹ đã chết, cô hận hắn, lại càng hận bản thân mình hơn. Yếu đuối, vô dụng, chỉ đem lại bất hạnh cho người khác.
"Tiểu thư, trang phục ngài yêu cầu đã đem tới rồi" Đằng sau vang lên một giọng nói.
Ăn mặc của cô vốn chẳng phải có gì lo lắng, cô nào có tâm trí nào mà muốn quần áo gì chứ Lâm Tiêu Tiêu quay đầu, vừa thấy khuôn mặt người kia vội nuốt lời đã thốt ra khỏi miệng: "Tôi không...... không ngờ tới nhanh như vậy, để tôi xem."
Người hầu quy củ bê xấp quần áo, mặt mày trẻ trung anh tuấn, đôi mắt sáng lấp lánh lén lút chạm vào mắt Lâm Tiêu Tiêu.
Cô không dám thay đổi quá lộ liễu, chậm rãi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-h-the-than-canh-nong/419896/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.