Edit: Tiểu Vũ YY
Thẩm Thư Lạc đến trưa ngày hôm sau mới phải đi.
"Xin lỗi, em ngày thường cũng không nấu cơm, cho nên trong nhà ngoài mì gói không có cái khác." Lâm Tiêu Tiêu cho ảnh đế quốc bảo ăn loại mì gói không có dinh dưỡng này, cảm thấy có lỗi khủng khiếp, cảm thấy mình chăm sóc người khác chả ra sao cả.
"Anh không than phiền gì mà." Thẩm Thư Lạc lại xoa xoa tóc cô, cười nói, "Hẳn là anh nên cảm ơn em mới đúng, ở nhà em một đêm, còn phiền toái cho anh ăn."
"Không phiền, không phiền, chỉ là nấu mì gói mà thôi."
Cho dù Lâm Tiêu Tiêu luôn cường điệu anh không cần giúp cô rửa chén, nhưng anh cứ một hai phải làm. Mỗi khi cô rửa xong một cái chén bằng xà bông, anh liền duỗi tay tiếp nhận, súc rửa dưới vòi sạch sẽ.
"Kỳ thật, anh rất thích rửa chén." Thẩm Thư Lạc nổi lên ý cười trên môi.
"A? Tại sao?" Lâm Tiêu Tiêu hoang mang, cô ghét nhất rửa chén, không chỉ là rửa chén, còn ghét quét rác, chỉ ước có con rô bốt thay mình quét dọn. Cũng là vì nhà cô luôn lộn xộn, nhìn không nổi nữa sẽ có Lâm Bạch Thuật giúp cô thu dọn, có người để ỷ lại thật tốt. A, nhắc đến Lâm Bạch Thuật, cô lại rầu rĩ. Không biết nên đối mặt với anh sao nữa, chắc giả vờ say nên mất trí đi?
"Cầm chén đã rửa sạch, có cảm giác thành tựu."
Có thành tựu sao? Cô vẫn không cảm thấy, đương nhiên lời này cũng chỉ nghĩ trong lòng.
Dọn dẹp sạch sẽ xong, Lâm Tiêu Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-h-the-than-canh-nong/419873/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.