Chương trước
Chương sau
Tác giả: A Nan Nhược Hề
Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt
Chương 11: Uyển Uyển, em tới kì sinh lý rồi sao? Có muốn anh mua băng vệ sinh giúp hay không?
Ánh nắng xuyên thấu qua bức màn họa tiết dây đằng màu vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt Giang Uyển Chuyển, làm nàng ngủ không an ổn, hơn nữa còn có người đùa nghịch với bàn tay nhỏ của nàng, trong chốc lát mười ngón tay đan vào nhau, trong chốc lát cào vào lòng bàn tay nàng, trong chốc lát lại hôn lên mu bàn tay nàng.
Nàng bị hắn làm phiền đến không được, nhưng lại quá mệt mỏi, không muốn nâng mí mắt, liền kệ hắn đi, đến khi “Răng rắc” một tiếng, nàng nghe được Nhan Tử Trừ nói, “Uyển Uyển, anh đã gửi ảnh chụp của chúng ta lên diễn đàn công ty.”
“Cái gì?” Nháy mắt nàng đã thanh tỉnh hơn phân nửa, lông mi nheo lại, mở mắt.
Đột ngột mở mắt, khuôn mặt tinh xảo như như một bức họa kì công của Nhan Tử Trừ đập vào mi, mặt mày hắn giãn ra, khí chất thanh lãnh tan bớt, hiện ra vài phần ôn nhu.
Nàng nhanh chóng dời mắt, bắt lấy cánh tay hắn, “Đưa di động cho tôi.”
Nhan Tử Trừ đưa điện thoại cho nàng. Như nàng suy nghĩ, trong diễn đàn đã nổ tung nắp nồi, lấy tốc độ ánh sáng một tin tiếp lấy một tin, xem hoa cả mắt, nàng lướt thật lâu mới tìm được tấm hình hắn gửi lên. Cũng may, hình hắn gửi chính là hai bàn tay đan vào nhau, còn khoe khéo chiếc nhẫn kim cương.
Hù chết nàng!
Đúng rồi, nhẫn kim cương?
Nàng giương tay phải lên trước mắt, trên ngón áp út mang một chiếc nhẫn kim cương phồn hoa diệp hàm châu, hình thức phức tạp hoa lệ, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ.
“Đây là…?” Nàng nhìn phía hắn, đôi mắt long lanh như sóng nước còn mang nghi hoặc mờ mịt, cộng thêm sắc thái nhập nhèm mới vừa tỉnh ngủ, yêu kiều làm người ta nhịn không được mà ôm vào trong lòng ngực xoa một phen mới được.
Nhan Tử Trừ âm thầm ảo não, vốn dĩ đã nghĩ kỹ rồi, vì phòng ngừa Tô Hàng liếm dĩa, hắn cần thiết phải công khai quan hệ, không thể lại ẩn hôn.
Nhưng mà Uyển Uyển thật sự quá đáng yêu nha, bản thân hoàn toàn không thể chống cự, hắn cảm thấy chỉ cần Uyển Uyển không ly hôn, còn tiếp tục ở bên hắn, kêu hắn làm cái gì hắn đều nguyện ý.
“Uyển Uyển.” Cánh tay dài cường tráng vòng qua nàng, ôm nàng lên, “Uyển Uyển…”
Giang Uyển Chuyển không nhìn thấy mặt hắn, cũng không hiểu hắn muốn nói gì, “Muốn nói gì thì mau nói nga?”
Vẫn là thôi đi, rõ ràng Uyển Uyển không thích công khai quan hệ, lỡ như chọc nàng giận, nàng lại nháo muốn ly hôn thì phải làm sao bây giờ?
Hắn cầm lấy tay nhỏ non mềm của nàng, vuốt ve chiếc nhẫn kim cương, “Không phải Uyển Uyển muốn hỏi cái này sao? Cái này là nhẫn kết hôn của chúng ta, Uyển Uyển mang lên trông thật đẹp.”
Giang Uyển Chuyển, “….”
Nếu là ngày hôm qua, nhất định nàng sẽ phun tào một câu, tôi còn chưa kết hôn, rốt cuộc nhẫn cưới này là nhặt ở nơi nào chứ? Nhưng hai nốt ruồi ở đùi trong của nàng hắn còn biết, cho nên lại có việc kì quái gì xảy ra nàng đều có thể tiếp thu.
“Mấy giờ?”
“9 giờ rưỡi, có đói bụng không? Anh đi làm bữa sáng.”
Nàng nghĩ nghĩ, “Không cần đâu, tôi đi ăn bên ngoài.”
Nói xong liền phát hiện cánh tay đang ôm mình xiết chặt một chút, Nhan Tử Trừ ra vẻ bình tĩnh, “Uyển Uyển muốn ra cửa sao?”
Có thể không ra khỏi cửa sao? Nghĩ đến liền bực, nàng tránh tránh, trách cứ, “Anh làm di động của tôi về trời rồi còn không muốn cho tôi ra khỏi cửa sao?”
Nhan Tử Trừ trơ mặt ra, hôn lên gương mặt nàng, “Đừng tức giận đừng tức giận, anh dẫn em đi mua cái mới.”
“Buông tay, tôi thay quần áo.”
Chân vừa chạm đất, một trận đau xót giữa hai chân liền ập đến, Giang Uyển Chuyển nhíu mày, cũng may, tuy có hơi đau chút nhưng còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Mở cửa tủ quần áo ra, hai mắt nàng liền trợn tròn, lật qua một bộ lại một bộ, phát hiện tất cả quần áo bên trong đều là kiểu dáng nàng mặc trong gần một năm nay, nàng thần sắc phức tạp mà chọn bộ đồ lót màu trắng, một áo tay cánh sen cùng với một cái quần jean màu thủy lam, vào phòng tắm.
Nhan Tử Trừ sửa sang lại giường đệm, giũ giũ chăn bông, phát hiện trên khăn trải giường trắng tinh có một vết máu, hắn nhanh chóng kéo khăn trải giường xuống, đỏ mặt nói vọng vào nhà tắm, “Uyển Uyển, em tới kì sinh lý rồi sao? Có muốn anh mua băng vệ sinh giúp hay không?”
Giang Uyển Chuyển đang thay quần áo đột nhiên dừng lại, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đầu tiên vành tai trắng nõn bị màu hồng nhạt lấn át, tiếp theo là khuôn mặt nhỏ hung hăng trầm xuống.
Cùng Giang Uyển Chuyển đi mua điện thoại mới làm tâm tình của Nhan Tử Trừ cũng không tệ lắm.
Tuy rằng hắn không biết vì sao dọc đường đi Uyển Uyển không cho hắn sắc mặt tốt, cũng không chịu nói với hắn một lời, nhưng chỉ cần có thể được nhìn chằm chằm Uyển Uyển, không cho nàng cơ hội thấy Tô Hàng hắn liền cảm thấy mỹ mãn.
Giang Uyển Chuyển khui hộp điện thoại cùng thẻ điện thoại ra, ấn khởi động bộ máy, đăng kí nhập mã các thứ, sau đó khuôn mặt nhỏ lại càng suy sụp.
Mẫu thân đại nhân của nàng là Hạ Vân Phương, là giáo viên môn Hán ngữ văn học, là vị nữ tính ôn nhu văn nhã, từ nhỏ đến lớn Giang Uyển Chuyển chưa từng thấy nàng đỏ mặt giận dữ, nói chuyện cũng như nước chảy mây trôi, làm người nghe thẩm thấu như máu thấm vào xương, nhưng nàng lại sợ vị Hạ nữ sĩ này nhất.
“Uy, Tiểu Uyển?” Hạ nữ sĩ nào đó thốt lên.
“Mẹ.” Nàng nuốt một ngụm nước miếng.
Âm thanh của Hạ Vân Phương ôn ôn nhuận nhuận, “Tiểu Uyển, con không có chuyện gì sao? Ngày hôm qua Trịnh bác sĩ chưa gặp được con, gọi điện thoại cũng không được.”
Trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội, nàng chỉ có thể nói dối, “Con không có việc gì, chỉ là điện thoại bị hư thôi.”
Hạ Vân Phương nhàn nhạt nói, “Di động hư người cũng biến mất? Con biết Trịnh bác sĩ muốn tới đón con không?”
“Biết...” Nàng kinh giác phát hiện mình có trăm ngàn chỗ hở.
“Vậy con đến chỗ nào vậy?”
“Con ở… Con đi… Con ở….” Giang Uyển Chuyển ấp úng, lại không biết nên nói cái gì.
Nàng hoàn toàn bị Hạ mẫu nắm thớp, cũng không chú ý gương mặt Nhan Tử Trừ đột nhiên vặn vẹo, đáy mắt sung huyết, nhưng chậm rãi, dần dần khôi phục khí chất u nguyệt thanh lãnh như ban đầu.
Nhan Tử Trừ dựa vào nàng, chân thật đáng tin mà cầm lấy di động của nàng, trầm giọng nói với microphone, “Tối hôm qua Uyển Uyển và con ở bên nhau, mẹ, mẹ đừng lo lắng.”
Hiện tại Giang Uyển Chuyển có thể lĩnh hội câu nói trên mạng, “Đậu má con mẹ nó!.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.