Chương trước
Chương sau
Edit: Đậu Xanh
Lúc Tần Vịnh nhìn thấy cô gọi điện thoại đến thì cảm thấy vui mừng không thôi.
Anh ta đang buồn rầu Thư Khả Du tức giận quá lâu, không có cách nào dẫn cô đi buổi tiệc thường niên của công ty.
Giọng nói của Thư Khả Du nhàn nhạt, không giống như đang tức giận buồn phiền.
Lúc Tần Vịnh nói với cô tin tức mình lại lần nữa được quay lại Diên Ý, Thư Khả Du tỏ ra rất kinh ngạc, cô liên tiếp hỏi mấy lần tại sao.
Tần Vịnh cảm thấy kỳ lạ, hỏi ngược lại cô: " Tại sao? Bởi vì luyến tiếc nhân tài như anh đây chứ còn sao nữa."
Thư Khả Du cũng phát hiện bản thân mình hỏi như thế giống như quá đỗi khác thường, cô ngậm miệng không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng cô vẫn cảm thấy lo sợ, tại sao lại dính líu với Lục Diên nữa?
Sau khi Tần Vịnh thuận miệng cùng cô nói thêm vài câu, thì trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Cuối tuần này em có rảnh không? Công ty bọn anh tổ chức buổi tiệc thường niên, anh muốn dẫn em đi."
Tiệc thường niên của công ty?
Phản ứng đầu tiên của Thư Khả Du chính là từ chối.
Thậm chí cô còn có chút vội vã mà nói: "Em không đi. Không đi được."
Tần Vịnh đối với thái độ cứng rắn từ chối này của cô cảm thấy nghi hoặc, phản ứng của cô trong mấy hôm nay quá đỗi kịch liệt, không còn giống với dáng vẻ ôn thuận ngoan ngoãn như trước kia nữa.
Ở đầu bên kia, chân mày anh ta nhíu chặt lại, " Tại sao không đi?"
Thư Khả Du níu lấy một góc ga giường,
"Không đi được, em....có việc, cuối tuần này em có việc."
Nếu như là tiệc thường niên bình thường, Tần Vịnh chắc chắn sẽ bỏ qua. Nhưng tiệc thường niên của năm nay, Lục Diên đích thân nói nhất định phải dẫn theo một nửa của mình mới có thể vào buổi tiệc.
Tần Vịnh có bạn gái tất nhiên không cần phải tùy tiện tìm một cô gái làm một nửa của mình, nhưng Thư Khả Du phản ứng như thế này khiến anh ta rất đau đầu.
"Có việc gì? Buổi tiệc thường niên này đối với anh thật sự rất quan trọng."
"Việc của em cũng rất quan trọng, em.....phải đi hái dâu tây với Hứa Sầm." Đầu óc Thư Khả Du nhanh chóng chuyển động, tùy tiện tìm một cái cớ, lúc nói ra chính cô cũng cảm thấy không quá thích hợp.
Hái dâu tây là việc quan trọng sao?
Rất rõ ràng là không phải.
Ở đầu bên kia, Tần Vịnh than thở một tiếng, nhỏ giọng nói: " Em vẫn còn tức giận có phải không?" Đối với hành vi vô lý gây sự của bạn gái Tàn Vịnh cảm thấy bất lực, anh ta cũng đang cố gắng nhịn xuống cơn tức giận, thật không dễ gì mới được quay trở lại công ty, lẽ nào lại phải bởi vì một chút chuyện nhỏ như thế này mà mất mặt trong buổi tiệc thường niên sao?
Thư Khả Du không trả lời Tần Vịnh. Cô không tức giận, cô chỉ là đang chột dạ mà thôi. Cô không muốn xuất hiện trong một trường hợp mà bạn trai bây giờ lẫn bạn trai cũ đều góp mặt, chỉ nghĩ thôi cô cũng cảm thấy khó chịu, càng không thể nào ngồi trước bàn cơm yên tâm ăn cơm.
"Nếu em không đi, anh sẽ tìm người phụ nữ khác." Lúc Tần Vịnh nói lời này ngữ khí có mang theo ý vị giận dỗi, anh ta thử dùng kế khích tướng thử kích thích Thư Khả Du.
Nhưng lại không ngờ rằng Thư Khả Du một hơi trả lời, thậm chí giống như thở phào nhẹ nhõm, cô ừm ừm vài tiếng nói: " Vậy thì cực cho anh rồi." Ngữ khí rất tự nhiên, vốn không hề quái gở kỳ lạ, cũng không phải cố ý nói như thế. Ngược lại càng giống như thật sự hy vọng anh ta đi tìm một người đồng hành nữ khác.
Tần Vịnh chỉ cảm thấy giữa ngực trào lên một ngọn lửa vô danh, điện thoại xém chút nữa cũng bị ném ra ngoài, anh ta nói vào ống nghe: "Em vẫn đang tức giận, trước tiên anh không nói với em nữa, tránh cho chút nữa lại cãi nhau."
Thư Khả Du vừa định phản bác bản thân không hề tức giận, thì điện thoại đầu bên kia đã ngắt ngang.
Cô nhìn màn hình đang dần tối lại, rõ ràng bản thân vừa thoát ra một kiếp, nhưng không rõ tại sao trong lòng đột nhiên có hơi mất mát.
Lục Diên...Lục Diên, cô lặng lẽ đọc lên tên của anh. Sau khi phát hiện bản thân mình lại đắm chìm trong quá khứ, cô nhắm chặt mắt lại, tức giận mắng mình yếu kém.
Thật ra cảnh gặp lại của hai người ở trong tưởng tượng của cô không nên như thế này, khoảng thời gian vừa chia tay với Lục Diên mỗi ngày cô luôn tốn rất nhiều thời gian tưởng tượng xem cô và Lục Diên sẽ gặp lại như thế nào, sau khi ngẫm nghĩ mười mấy phút cô cảm thấy rất có khả năng là...
Cô mua trái cây trong siêu thị gặp phải Lục Diên và vợ của anh, có lẽ còn có thêm đứa con của hai người. Bọn họ một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, còn cô vẫn đang ở trước quầy trái cây xoắn xuýt xem là nên mua cherry hay là mua dâu tây.
Khi đó chỉ cần nghĩ như thế cô sẽ cảm thấy khó chịu, bây giờ nghĩ lại bỗng cảm thấy nực cười vô cùng.
Trước đây sức tưởng tượng của cô sao có thể phong phú đến thế chứ? Còn đang xoắn xuýt giữa cherry và dâu tây, cô của hiện tại nhất định sẽ mua luôn cả hai!
Vậy cho nên....tại sao Tần Vịnh lại được quay trở về công ty của Lục Diên thế?
Tại sao cô lại cảm thấy cô và Lục Diên lại dính líu đến nhau?
Cô thật sự nghĩ không thông.
Tôn Như Mộng đang cùng Lục Diên báo cáo việc trong công ty, sau khi báo cáo xong mọi việc, Lục Diên hỏi cô: "Chuyện tiệc thường niên cô thông báo hết chưa?"
" Đã thông báo rồi."
"Có thông báo dựa theo lời tôi nói không?"
" Chuyện một nửa đồng hành đó sao? Đã thông báo xuống dưới."
Lúc này Lục Diên mới gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói với cô ấy: " Hôm đó cô làm nữ đồng hành của tôi, lễ phục này nọ cứ tính hết cho tôi."
Tôn Như Mộng khẽ giật giật chân mày, đè xuống ý cười nơi khóe môi, trả lời lại anh.
Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, cô ấy mới dám lộ ra cảm xúc vui vẻ, bước chân cũng trở uyển chuyển hơn.
Vốn không phải cô ấy có ý với Lục Diên, mà là đột nhiên có thể tiết kiệm được một khoản tiền thuê lễ phục, cô ấy gửi tin nhắn cho bạn trai của mình: [Anh không cần cùng em đi tiệc thường niên nữa đâu, cũng không cần thuê lễ phục nữa. Ông chủ của em chi hết cho em rồi.]
Bạn trai trả lời lại rất nhanh, [Tại sao? Ông chủ các em thích em à?]
[Làm sao có thể! Nếu là như thế em đã sớm chia tay anh.]
[?]
Nhớ lại lại hành vi không bình thường của Lục Diên trong mấy ngày hôm nay, Tôn Như Mộng vẫn gửi cho bạn trai cô ấy một dòng tin nhắn...
[Ông chủ của bọn em....muốn làm người thứ ba.]
Từ sau khi cô biết Lục Diên có hứng thú với bạn gái của Tần Vinh, trong lòng cô ấy đã tự mình biên soạn ra một vở kịch lớn yêu hận tình thù rung động tâm can, cô của hiện tại cả bụng bát quái không có chỗ nào để trút, chỉ có thể kéo lấy bạn trai của mình bộc bạch.
Tôn Như Mộng làm thư ký của Lục Diên tận mấy năm, cô ấy chưa từng thấy qua bên cạnh anh xuất hiện một cô gái nào, Trâu tiểu thư tuy rằng thường đến tìm Lục Diên, nhưng hành vi cử chỉ của hai người rất bình thường, thậm chí có thể nói là xa lạ, hai người vốn không có mối quan hệ nam nữ gì bất thường.
Cô ấy một mực cảm thấy ông chủ đẹp trai có khí chất lại nhiều tiền của bản thân mình nếu như không phải một người đồng tính luyến ái thì chính là trời sinh không cương lên được, bây giờ xem ra, anh vẫn là một tên si tình, trong lòng đã có người cho nên một mực từ chối những cô gái khác ngoài kia.
Lập tức, hình tượng của Lục Diên ở trong lòng Tôn Mộng Như lại cao thêm rất nhiều.
Người thứ ba thì sao chứ?
Lục Diên tốt hơn Tần Vịnh rất nhiều, hy vọng Thư Khả Du sớm ngày tỉnh ngộ quay đầu là bờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.