Lại ngồi thêm một chút, đột nhiên bụng của Miên Miên kêu lên một tiếng, cái này… nhưng thật giống với đời trước.
Đời trước cũng vì bị quay tập kích, cho nên cô không kịp ăn uống cái gì đã ì ạch chạy tới sân bay, trong lúc ngồi chờ các đồng đội, bụng cô bị đói cứ hô réo liên tục. Mà cô khi đó đối với điều này cực kỳ xấu hổ, sợ mọi người nghe được sẽ cười mình, cuối cùng diện lý do thích ngồi một mình mà ngồi cách xa với mọi người.
Cũng vì cô không nói mà cứ chịu đựng rồi làm ra những hành động khiến người khác hiểu lầm, cho nên đời trước vì hành động cố tình cách xa mọi người này đã khiến những người khác đối với cô ít hơn một chút thân thiện và nhiều hơn một chút ngăn cách. Mà hiện tại…
Bụng vừa réo, Miên Miên đã nín thở một chút, cố tình làm cho mặt mình đỏ bừng lên, kế đó là đem hai bàn tay che úp mặt lại, rên lên một tiếng đầy xấu hổ.
“Ôi… em không biết, vừa rồi không phải bụng em kêu đâu, vừa rồi em không có nghe cái gì hết!”
Một bộ dạng giấu đầu lòi đuôi, thế nhưng lại khiến những người có mặt cười vì hiểu rõ.
Mọi người đều là bị các anh quay phim tập kích lúc ngủ, cho nên đều sẽ không có bữa ăn đàng hoàng. Chẳng qua lúc lên xe, người thân và quản lý của họ sẽ nhét cho họ một vài món ăn đỡ đói. Cho nên cũng không bị đói tới tình trạng bụng réo như Miên Miên.
Lại nói, đói bụng bụng kêu đòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-gia-trong-vo-boc-cuu-non/115623/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.