Khúc Thanh vì tranh thủ thời gian tối đa đã tiêu một số bạc lớn để mua hai con khoái mã, lập tức cùng Quân Hoài Lân tức tốc ra đi, thẳng tiến Sơn Tây, sợ rằng để quá lâu cái tên biến thái Cao Dật Tĩnh kia sẽ đuổi theo.
Nhưng Quân Hoài Lân chỉ là một thư sinh văn nhược, tuy rằng phải cưỡi ngựa, nhưng khẩn cấp roi da thúc ngựa chạy đi, mãi đến trưa, xương cốt của hắn như rã ra thống khổ không chịu nổi.
Bọn họ vừa mới chạy một buổi sáng, Khúc Thanh liền nhìn thấy vẻ mặt Quân Hoài Lân thống khổ không chịu nổi, không khỏi có chút do dự. “Hiền đệ, tựa hồ đệ rất mệt mỏi, vậy đừng chạy nữa.”
“Không được, chúng ta tiếp tục đi, nếu để người kia biết đệ ở đây, chỉ sợ cả đời đệ không thoát khỏi hắn, đệ không muốn gặp hắn lần thứ ba.”
(Hừm, đến cuối xem sao, chả phải đời đời kiếp kiếp em đều theo ảnh sao, chả có thay đổi đâu, há há.)
Quân Hoài Lân tuy rằng văn nhược, nhưng hắn có một khí khái kiên định quật cường, Khúc Thanh thấy thế đành phải gật đầu, theo ý của hắn tiếp tục chạy.
Đến tối, bọn họ đi tới một thị trấn rất nhỏ, may mà còn có nơi tìm chỗ ngủ, nhưng đùi của Quân Hoài Lân, do chạy quá lâu trên đường không ngừng ma sát với yên ngựa mà làm rách da, mặc dù không có chảy máu, lại đỏ bừng ứ thanh, lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khúc Thanh nhìn tình trạng nghiêm trọng của hắn, đề nghị hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-gia-phong-van-tai-the-dich-ngo-ai-khanh-khanh/2017237/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.