“Nữ nhân thối này, ác độc âm hiểm như thế, rốt cuộc là kẻ tà ác ghê tởm nào dưỡng ra cái loại nữ nhân vừa bỉ ổi vừa thối nát này!”
Cao Dật Ngọc chửi đến đời trước, ngay cả tam đại tổ tông của đối phương cũng đem ra chửi, hôm này tâm tình y ác liệt, lại chửi không dứt.
Y bị nhốt trong phòng đã quá ba ngày, đừng nói đi khỏi Thiên Ưng Bảo, ngay cả trước nhà xí, lúc nào cũng có người đi theo, quả thực khiến y như tù phạm, cho nên căn bản không có cách nào đi tìm Lam Diệc Yên.
Lam Lam không bỏ đói y, thậm chí mỗi ngày đều tới gặp y, trên danh nghĩa là muốn y vẽ trang, nhưng trên thực thế là tới hỏi kết quả suy nghĩ của y, đương nhiên y một mực giả ngu giả ngơ không trả lời.
Lam Lam cũng không thúc ép, chỉ không ngừng đối với y săn đón ôn nhu, vì y mà bóc hoa quả, khẩy đàn ca hát Cao Dật Ngọc biết tâm cơ (âm mưu) nàng làm việc này, luôn phẫn hận đuổi nàng ra ngoài, còn Lam Lam cũng không tức giận, vì sắc mặt Cao Dật Ngọc càng kém, liền cho thấy Cao Dật Ngọc không có một biện pháp nào bắt nàng.
Cả đời Cao Dật Ngọc với lúc này là không hài lòng nhất, quả thật y sắp điên cuồng, y không phải sợ nữ tiện nhân Lam Lam, mà là trước đây y đã có ‘tiền án’ không tốt, hơn nữa y cùng Lam Diệc Yên sau khi hoan hảo lại lập tức không thấy bóng dáng, vạn nhất Lam Diệc Yên nghĩ y ‘xong việc’ rồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-gia-phong-van-phong-luu-hoa-su-phuc-dien-suu-nam/646684/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.