Ngày thứ hai, Cao Dật Ngọc hoàn toàn không có đến chỗ của Lam Diệc Yên, y cũng không cảm thấy lương tâm bất an, dù sao y cũng không có nghĩa vụ đi làm cho tên nam nhân xấu xí kia vui vẻ.
Mà y cũng không thể hiểu được mình đang làm gì.
Thiên Ưng Bảo biến Lam Diệc Yên thành như heo như chó mà nuôi thì có liên quan gì đến y, chỉ cần Lam Diệc Yên cảm thấy chính mình tốt là được rồi. Lúc ấy y vì cái gì mà tức giận chứ? Còn đem hộp sắt quăng đi, không chút suy nghĩ liền lôi Lam Diệc Yên đi ăn cơm, quả thực là ngu ngốc!
Y phải không nên cùng quỷ xấu xí ngu ngốc này ở cùng một chỗ, có khi lại nhiễm cái ngu ngốc của hắn?
Y vẫn như cũ họa mỹ nhân đồ, còn Lam Lam cũng vẫn câu dẫn y như thường.
Qua bảy, tám ngày, y thật sự buồn đến chịu không nổi, dù sao chẳng qua là nhìn Lam Diệc Yên một chút, nhìn trộm quỷ xấu xí một chút coi hắn đang làm gì, nói không chừng không ai ở đó, hắn bỏ mặt nạ ra, chính mình có thể thấy hắn xấu đến mức nào.
Vì thế y dùng hết cớ này đến cớ nọ, quyết định đi gặp Lam Diệc Yên.
(Cái này được định nghĩa là sự nhớ nhung =)))
Y cũng giống ngày đó nhảy vọt đến chỗ Lam Diệc Yên ở, Lam Diệc Yên gầy một chút, nhìn thấy y cũng không giật mình hắn đứng lên, chưng ra nụ cười nhất quán của hắn, “Ngươi đã đến rồi a?”
Nhìn hắn tự tại như thế, ngược lại Cao Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-gia-phong-van-phong-luu-hoa-su-phuc-dien-suu-nam/646682/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.