Kẻ bịt mặt liếc y một cái, ngữ khí vô cùng bình thường: “Bánh này không có gì bất thường.”
Cao Dật Ngọc không dám tin, thậm chí lại có người ăn loại bành này, còn nói bánh không có gì bất thường. Hắn ngẫm nghĩ, lập tức rống lên: “Ngươi tính chơi khăm ta đúng không? Ta muốn miếng bánh trong tay ngươi, ngươi nhất định lấy miếng bánh ngon cho mình, sau đó đưa ta miếng thiu, đúng không?”
Kẻ bịt mặt tuy chịu không được cố tình gây sự của y, nhưng không muốn Cao Dật Ngọc chết đói ở đây, vậy thì hắn sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Vì thế kẻ bịt mặt ném miếng bánh đã cắn một phát của mình cho Cao Dật Ngọc.
Cao Dật Ngọc tiếp nhận bánh, đưa lên miệng cắn, lại phun ra, bởi hương vị cái này cũng không khác gì cái của y.
“Mẹ nó, ta muốn ăn thức ăn bình thường, ngươi đừng nói với ta là ngươi đều ăn loại thức ăn này!” Cao Dật Ngọc tức giận quăng ra những lời thô tục.
Kẻ bịt mặt bình tĩnh nói: “Cái bánh này đâu có gì bất thường, ngươi phải ăn, không ăn ngươi sẽ đói bụng.”
(Cuộc sống của em thụ thật thê thảm. TTTT)
Kẻ bịt mặt cầm miếng bánh nhai chậm chậm nuốt, nuốt vào bụng.
Cao Dật Ngọc vừa đói vừa mệt, lại không có thức ăn có thể ăn. Từ trước đến nay y đều ăn trân hào mỹ thực, làm sao có thể ăn loại bánh ôi thiu này chứ? Nhưng y không ăn, ngày mai kẻ bịt mặt sẽ kéo y đi như thường, mặc kệ, y cắn bánh nuốt xuống, hoàn toàn mặc kệ hương vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-gia-phong-van-phong-luu-hoa-su-phuc-dien-suu-nam/646678/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.