Đã là lúc giữa đêm, quý phủ Cao gia ngoại trừ thỉnh thoảng có vài tiếng “hừ a” quái dị kích người, cũng coi như vô cùng im lặng. Làm chủ nhà cũng rất không dễ, nhất là làm ở Cao gia, đó là không phải người thường nào cũng có thể gánh vác được. Lúc này, Cao Dật Hiên mới chậm rãi từ thư phòng đi ra, vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn một tia ủ rũ. Bất quá kẻ biết chuyện rất hiểu rõ, công việc hàng ngày của Cao gia cho dù lộn xộn thế nào, cũng rất khó làm cho đường đường một minh chủ võ lâm mệt mỏi như thế, chỉ đáng thương gần đây gia sự quấn thân, đã ba ngày không thể trở về phòng…
Cao Dật Hiên nhanh chân bước, vòng qua sương phòng của các huynh đệ động tĩnh không nhỏ, thẳng tiến về phòng của mình.
Đẩy cửa chỉ thấy Vệ Ưởng đang ngọt ngào ngủ say, khuôn mặt thanh tú của hắn nhất thời làm cho Cao Dật Hiên nhìn đến khốn ý toàn vô, nhìn ái nhân ngủ làm y thần ra mặt, lập tức ôn nhu cúi xuống dán lên đôi môi hồng nhuận của Vệ Ưởng. Mới đầu chỉ là như chuồn chuồn lướt nước, nhưng y luyến tiếc rời đi, dần dần nụ hôn kia trở nên hỏa nhiệt bừng bừng mãnh liệt, tùy ý thỏa mãn cướp đi hết thảy răng môi của Vệ Ưởng. Ba ngày không thấy cố nhân có điểm kìm lòng không đậu a!
Có ai ngủ mà lại quen với loại hôn không có dấu hiệu ngừng này chứ? Vệ Ưởng còn ngáy ngủ mở mắt ra, vừa thấy Cao Dật Hiên, liền lập tức lộ ra nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-gia-phong-van-lac-nan-tieu-tu/99283/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.