Hắc Ảnh ở đây đã ba ngày, ngoại trừ ồn ào ra, hết thảy xem ra đều tốt.
Nơi này khách tầm phương vừa thích chuyện huyên náo, các cô nương tựa hồ cũng được Tôn đại nương cho biết y đến chỉ tá túc, vốn sẽ không đến phiền nhiễu y, bởi vậy y được nghỉ ngơi năm ngày. Nghỉ ngơi lúc này, làm cho y từ mệt nhọc Cao gia bôn ba tới đây đều trở thành hư không.
Còn cái gã tiểu tư nhỏ bé kia, từ sau ngày đầu tiên cầu y dẫn hắn đi bất thành, mỗi buổi tối đều giúp y thêm trà, cũng không làm phiền y nữa y nhìn trên tay tiểu tư có chút bầm xanh, lường trước là Tôn đại nương chê hắn chậm chạp mà cấu.
Đêm nay hắn lại đến rót nước, Hắc Ảnh thấy hắn chẳng những vết bầm trên cánh tay càng lớn, ngay cả mặt cũng sưng lên, ánh mắt hồng hồng, không biết vừa rồi đã khóc bao lâu, hơn nữa đi còn có chút khập khiễng, hiển nhiên chân cũng bị đánh.
Tuy rằng tính cách Hắc Ảnh lãnh đạm, nhưng từ nhỏ chính mình huấn luyện, cũng không phải tâm địa bản thân xấu xa huống hồ người đều có lòng trắc ẩn, tuy rằng Hắc Ảnh lúc ấy cự tuyệt hắn, nhưng là nhìn thấy thảm trạng hắn như vậy, vẫn là không đành lòng.
Tiêu Tiêu giúp y châm đầy nước, lập tức rời phòng, Hắc Ảnh thản nhiên nói: “Cầm cái này.” Hắc Ảnh đưa một hộp nhỏ ở bên giường.
Tiêu Tiêu nhìn cái hộp, khó hiểu ngước đầu lên nhìn Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh lãnh đạm nói: “Đây là thuốc ngoại thương, rất hữu dụng, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-gia-phong-van-lac-nan-tieu-tu/99274/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.