Chương trước
Chương sau
“Ta muốn cùng chỗ với ngươi!”
Cao Dật Vân muốn đẩy hắn ra, nhưng Lãnh Hà Phong càng ôm chặt hắn hơn, khiến Cao Dật Vân đành chịu.
Lãnh Hà Phong đưa môi (chu mỏ) đỏ mọng lên, “Hôn ta! Cao Dật Vân.”
“Không!” Cao Dật Vân lạnh lùng cự tuyệt.
Lãnh Hà Phong ôm lấy cổ y, chính mình đưa môi dán vào môi Cao Dật Vân, gợi tình hôn y, ngửi hương vị trên người y; chỉ là chạm như vậy, khiến Lãnh Hà Phong bắt đầu thở dồn dập đứng lên, tim đập kịch liệt.
Cao Dật Vân đẩy hắn ra, lấy tay chống ván giường, mồ hôi trên trán chảy xuống, chứng tỏ y kiềm chế dục vọng bị khiêu khích của chính mình ra sao. Y lùi về phía góc giường, khiến cho Lãnh Hà Phong chỉ nắm được cánh tay chống trên giường của y.
Lãnh Hà Phong nhẹ kéo tay hắn, đặt trên mép môi nút.
Cao Dật Vân rút tay về đẩy hắn ra lần nữa, lực đạo cũng không nhẹ; Lãnh Hà Phong ngửa ra sau, ngã xuống giường.
Cao Dật Vân bình tĩnh nói: “Hà Phong, trở về phòng đi, ta đã nói hết sức minh bạch, ta căn bản không muốn ngươi.”
Làn da trắng như ngọc, tóc rối rơi trên lưng Lãnh Hà Phong, trước ngực, ánh trăng chiếu xuống, Lãnh Hà Phong càng lại xinh đẹp hơn, hắn nhẹ thở dốc, mắt nhìn Cao Dật Vân chăm chú, ánh mắt kiên định dù cho ai ngăn cản cũng không được.
Hắn lại bò lên, hướng tới Cao Dật Vân mà tiến. Giường không lớn, mà Cao Dật Vân vì chân không thể cử động, cho nên căn bản là không thể rời giường; rất nhanh, Lãnh Hà Phong liền quấn lấy Cao Dật Vân, hắn căn bản lúc này vẻ mặt băng diễm đầy cảm tình. “Hôn ta! Cao Dật Vân.”
“Không!” Cao Dật Vân quay mặt cự tuyệt.
“Hôn ta!”
“Ta nói không!”
Lãng Hà Phong thấy y cố chấp như vậy, bèn miễn cưỡng tiếp cận môi trên hôn Cao Dật Vân, nhưng Cao Dật Vân vẫn mím chặt môi, mặc cho hắn hôn, cũng có một phản ứng nào; nhưng thân thể lại nảy sinh một trận rung động, cho thấy tấn công của Lãnh Hà Phong, hắn cũng không phải không có cảm giác.
Lãnh Hà Phong vuốt ve gáy y, liền sau theo thân thể đi xuống, hôn lên cổ y, nhưng Cao Dật Vân vẫn không có phản ứng gì.
Lãnh Hà Phong trái lại hôn càng say mê, hắn càng thở dốc, cuồng dã hôn lên thân thể Cao Dật Vân, cũng kéo tay Cao Dật Vân, vuốt ve thân thể xích lõa chính mình.
Cao Dật Vân chính là chịu đựng, làm sao mà không có chút phản ứng gì.
Lãnh Hà Phong không hề có kinh nghiệm, trước kia đều là Cao Dật Vân dẫn dắt hắn, hiện Cao Dật Vân lạnh nhạt, mà hắn lại toàn thân nóng hừng hực, chỉ có thể đem thân thể mình dán lên người Cao Dật Vân, nhẹ thở hổn hển.
Không biết đã bao lâu, Cao Dật Vân vẫn là không hề phản ứng, hắn vừa thẹn vừa đau lòng không biết làm sao, hắn đã muốn làm mọi thứ, nhưng Cao Dật Vân chính là bất vi sở động (kiên định). Hắn ngước đầu, yếu đuối cầu xin: “Hôn ta, Cao Dật Vân, hôn ta được không?”
“Hà Phong, ta sẽ không hôn ngươi, ngươi trở về phòng nghĩ ngơi đi được không?” Câu trả lời của Cao Dật Vân vẫn là thế.
Lãnh Hà Phong cảm thấy thẹn đến mức muốn khóc lên, chính mình đã cởi hết y phục, bất chấp thể hiện của chính mình mà nhào vào người Cao Dật Vân, nhưng mà Cao Dật Vân vẫn là cư xử lạnh nhạt với hắn. Cùng đối với hắn thở ơ, chính mình lại không thể tự kiềm chế nhiệt tình liền lộ vẻ vô cùng nực cười đến ngu xuẩn.
Hắn nhớ cảm giác khi Cao Dật Vân vuốt ve hắn, cái cảm giác không lời nào hình dung được, phi thường dễ chịu, vì thế hắn không từ bỏ mà đưa tay cởi bỏ y phục của Cao Dật Vân, lần mò trước ngực Cao Dật Vân,  vuốt nhẹ tiểu sơn tròn kia đang trồi lên.
Cao Dật Vân dùng sức nắm tay hắn, hô hấp chính mình có chút bất ổn, “Dừng tay! Hà Phong.”
Nhìn thấy phản ứng khác biệt vừa nãy, Lãnh Hà Phong biết mình nên làm thế nào. Hắn nhanh chóng cởi bỏ y phục Cao Dật Vân, sau đó nằm trên nửa thân trần của Cao Dật Vân, từ cổ hôn đến trước ngực của y.
Cao Dật Vân rên rỉ kéo cánh tay nhưng hắn giật lại, Lãnh Hà Phong lại hôn lên đầu nhũ.
Hắn không biết phải vuốt ve như thế nào, thế nên răng nanh mới không cẩn thận cắn nhẹ đến tâm nhô ra, Cao Dật Vân phát một tiếng thét trầm trầm, thanh âm kia chứa đầy sung sướng không thể kiềm chế.
Nghe được thanh âm như vậy, Lãnh Hà Phong nhịn không được nở nụ cười, nụ cười vừa mỹ vừa diễm, Cao Dật Vân thấy nụ cười của hắn, cả người không khỏi thất thần. (Đấy, biết dụ zai rồi đó =)))
Thừa dịp Cao Dật Vân không cự tuyệt, Lãnh Hà Phong tái cúi đầu nút hôn đầu nhũ Cao Dật Vân, y lại kịch liệt thở hổn hển.
“Hà…” Cao Dật Vân không ngừng thở hổn hển, ngay cả tên của hắn cũng không thể gọi trọn vẹn, chỉ có thể nắm chặt tay Lãnh Hà Phong, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng Lãnh Hà Phong xích lõa trên nửa thân trần của y chuyển động uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp kia cùng suối tóc đen tuyền mở ra, hơn nữa vẻ mặt thảo hảo (lấy lòng) quá mức mê người, trên đời căn bản không có một nam nhân nào chống cự lại được.
Cao Dật Vân bắt lấy cánh tay hắn, nhưng không có ý đẩy ra.
Lãnh Hà Phong biết hôn thân thể hắn rất hiệu nghiệm, hắn càng ra sức hôn; mà cảm xúc Cao Dật Vân tắc kích động đè lại lưng hắn, giống như muốn đẩy hắn ra, lại giống như đem hắn xiết chặt đè sát trên người, không cho hắn rời đi.
Cùng với tình dục giương cao, toàn thân Cao Dật Vân thấm đầy mồ hôi, trộn lẫn dược hương, Lãnh Hà Phong ngửi thật sâu, thân người hắn chậm rãi đi xuống, xuống chút nữa, hôn tới đầu khố Cao Dật Vân, hai tay hắn run run cởi bỏ đai lưng quần Cao Dật Vân.
Cao Dật Vân mặc dù trong miệng vẫn luôn nói không muốn cùng hắn hoan ái, nhưng hạ thân dục vong sưng tấy cao cao đứng thẳng lên trái ngược với ý thức của hắn, rõ ràng là nó bị Lãnh Hà Phong kích thích ra sao, lại hoan nghênh mơn trớn của Lãnh Hà Phong như thế nào.
Lãnh Hà Phong nhẹ nhàng cầm lấy nó, toàn thân Cao Dật Vân run lên, Lãnh Hà Phong nhìn vẻ mặt kích động của Cao Dật Vân, ẩn chứa sự thống khổ khó nhịn của tình dục cùng vui sướng càng nhiều.
Mà hắn ưỡn dục vọng căng cứng hơi rung động, tỏa ra một loại dược hương pha trộn hương khí, Lãnh Hà Phong khẽ dùng môi chạm vào; Cao Dật Vân phát ra một tiếng gầm nhẹ nam tính, bắt lấy tóc Lãnh Hà Phong, đem đầu hắn áp đè xuống, làm cho hắn càng ngậm bộ vị động tình chính mình sâu hơn.
Vật cực nóng cực lớn kia khiến Lãnh Hà Phong cơ hồ ngậm không vào, thân thể run lên, chậm rãi hôn nó; dục vọng của Cao Dật Vân trong miệng hắn run run, chậm rãi chảy dịch thể đầy mùi nam tình mãnh mẽ, cũng làm cho thân thể hắn càng nóng hơn. Toàn thân nóng đến chảy mồ hôi, Cao Dật Vân ngửa đầu thở dồn dập.
“Hà Phong, Hà Phong…” Cao Dật Vân gọi đích tên hắn, giọng khàn khàn đầy tình dục.
Lãnh Hà Phong nghe y gọi tên, thân thể cũng rung động kịch liệt. Hắn rên rỉ nho nhỏ, càng thêm cuồng loạn hôn lên dục vọng của y.
Cao Dật Vân tựa như không chịu nổi sự mơn trớn nhiệt tình của hắn, y kéo Lãnh Hà Phong, hổn hển nói: “Đủ rồi, ta không chịu nổi. ”
“Hôn ta! Cao Dật Vân.” Lãnh Hà Phong lại lần nữa yếu đuối lên tiếng cầu xin, cùng đưa môi lên.
Cao Dật Vân tái cũng không cưỡng lại cám dỗ của Lãnh Hà Phong, bèn chủ động hôn lên môi Lãnh Hà Phong, không chút ôn nhu nút môi lẫn lưỡi hắn mỗi một chỗ, hôn đến mước Lãnh Hà Phong khó có thể tự kiếm chế tiếng rên rỉ, hắn chủ động mở hai môi ra, để Cao Dật Vân tùy tiện tìm vào.
Cao Dật Vân ôm lấy mông Lãnh Hà Phong, đưa ngón tay vào nơi khả dĩ muốn chính y khám phá.
Lãnh Hà Phong run lên, vô lực ngã trên người Cao Dật Vân thở dồn dập, hạ thân cương thẳng cũng đồng thời trên bụng Cao Dật Vân nhẹ ma sát, lưu ít dịch thể.
Ngón tay Cao Dật Vân nhẹ xâm nhập hậu đình Lãnh Hà Phong, chậm rãi ấn đè vân vê (chọc ngoáy, ọe),cố gắng khuếch trương mật huyệt hắn, nhằm khi chính mình tiến vào sẽ không khiến Lãnh Hà Phong quá đau.
Lần này hắn không biết vì sao tâm tình cùng hai lần trước hoàn toàn bất đồng, hay là hắn nuốt thóa dịch của Cao Dật Vân khiến hắn gợi tình, Lãnh Hà Phong chỉ cảm thấy chính mình muốn kết hợp cùng Cao Dật Vân, cho nên hắn không ngừng vặn vẹo thân thể, mỗi khi ngón tay trượt vào bên trong, hắn không thể kiềm chế tiếng thở dốc.
Hắn chủ động hôn Cao Dật Vân, cũng ôm chặt cổ y, ghé vào tai y không ngừng thở nhẹ, tiếng thở nhẹ này đúng là mê ngươi, làm  người ta say mê như thế.
Sắc trời dần sáng lên, toàn thân Lãnh Hà Phong xích lõa nằm trong lồng ngực Cao Dật Vân, trên người còn lưu ít mồ hôi, mái tóc hắn trộn lẫn cùng tóc của Cao Dật Vân, đêm qua kích tình vô cùng mãnh liệt nhiều lần giao hoan, khiến cơ thể có chút không khỏi đau đớn, thắt lưng cùng mật huyệt đau tê dại, khiến hắn tỉnh lại.
Hắn vừa động đậy, Cao Dật Vân liền tỉnh, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, ngươi ngủ không được?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cao Dật Vân, hắn liền xấu hổ đỏ mặt, hắn không thể nói với y nguyên nhân tỉnh lại, hắn chỉ nhỉ rõ đêm qua bị Cao Dật Vân ôm khiến hắn muốn ngất.
Hắn còn chưa mở miệng, đã nghe tiềng ồn ào bên ngoài, vừa nghe tiếng bước chân chỉ biết có hơn hai mươi người, sáng sớm như thế, ngoài phòng có hai mươi mấy người đi lại, quả thực là kỳ quái.
Âm thanh kia dừng lại trước cửa phòng Cao Dật Vân, tiếng cười ha ha của nữ giới truyền vào, thanh âm kia vừa quen vừa lạ, làm Lãnh Hà Phong trong thời gian ngắn nghĩ không ra rốt cuộc là ai. Hắn nhìn về phía Cao Dật Vân, trong đầu đột nhiên lóe lên, kinh hãi hỏi: “Hồng Sa Cung!?”
[ Cao công tử, ngươi tỉnh chưa vậy?] Một tràng thanh âm vừa kiều lại vừa ngọt truyền đến từ ngoài cửa.
Cao Dật Vân cười đáp: “Đã tỉnh, đã tỉnh, Tiểu Hồng cô nương, làm phiền ngươi kinh thân đại giá, ta há lại không tỉnh.”
“Thật không thú vị, ta nghĩ nếu ngươi nói không tỉnh, định dùng chút ám khí âm độc bắn ngươi cho ngươi tỉnh, cho ngươi một mạng về với Diêm vương chứ!”
Nghe thanh âm của vị Tiểu Hồng cô nương ngọt ngào nhưng lại nói ra những lời thâm độc, Lãnh Hà Phong sợ hãi, lập tức xuống giường mặc y phục vào, nói nhỏ vào tai Cao Dật Vân: “Ta cõng ngươi chạy.”
Sắc mặt Cao Dật Vân vô cùng nghiêm trọng, lắc đầu; Lãnh Hà Phong cũng biết đối phương có hơn hai mươi người, mà bọn họ chỉ có hai người, hơn nữa Cao Dật Vân lại không thể đi, tình thế vô cùng nguy hiểm.
Hắn muốn quay mặt ra cửa, Cao Dật Vân lại điểm huyệt hắn, Lãnh Hà Phong kinh ngạt tột cùng, hắn nghĩ là Cao Dật Vân muốn cho hắn thoát một mình (Phong nhi a Phong nhi sao anh lại ngây thơ thế, mỡ đã vào miệng mèo thì làm sao mà nhả ra =..= ),bèn vội vàng lắc đầu nói: “Ta không muốn trốn một mình!”
Cao Dật Vân vuốt ve tóc hắn, hôn lên môi hắn khẽ nói, “Hà Phong, ta yêu ngươi! Ngươi phải nhớ kỹ câu này.”
Lãnh Hà Phong muốn nói gì đó, Cao Dật Vân điểm thụy huyệt (huyệt ngủ) của hắn, hắn còn chưa kịp nói, liền đã hôn mê.
~~~~~~~
Đến đây ta quả quyết về con cáo già Cao Dật Vân rất chi là quỷ quyệt. =..= Lão hâm mộ cái “cáo già” của anh Dật Vân. Lùi một bước tiến vạn dặm…
Vẫn là Phong nhi chịu nhục. TT~TT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.