Sau khi cơm nước xong, Lãnh Hà Phong đưa Cao Dật Vân lên phòng, giúp y lau người, rồi quay trở về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng làm cách nào cũng không thể ngủ được.
Hắn tựa đầu lên gối, gian phòng khách điếm này vô cùng sạch sẽ, chăn bông chí ít so với những khách điếm hắn từng ở đều sạch sẽ, lẽ ra hắn có thể an tâm ngủ, nhưng chẳng hiểu tại sao, hắn lại ngủ không được.
Cuối cùng hắn khoác y phục ngồi bên giường, nhìn ánh trăng sáng ngời trên bầu trời, hắn chần chờ một chút, mặc y phục đứng dậy, đẩy cửa ra khỏi phòng, sau đó trở lại trước phòng Cao Dật Vân, do dự một lát rồi gõ cửa, “Cao Dật Vân, ngươi tỉnh không?”
Một hồi sau, bên trong mới trả lời: “Ta tỉnh, có chuyện gì không?”
Lãnh Hà Phong đẩy cửa đi vào trong, chỉ thấy Cao Dật Vân nằm ở trên giường, chống tay ngồi dậy. Lãnh Hà Phong cắn môi nói nhỏ: “Hoàng hôn hôm nay ngươi nói chuyện Nguyệt Đình Cổ Sơn, ngươi còn nhớ không?”
“Nhớ, có vấn đề gì?”
“Ta muốn đi.”
“Bây giờ sao?”
Lãnh Hà Phong gật đầu.
Cao Dật Vân nói: “Ta lập tức vẽ bản đồ cho ngươi. Chỗ kia thật sự rất đẹp, ngươi nhất định sẽ thích”
Lãnh Hà Phong cắn môi càng chặt hơn, lời nói có chút run rẩy: “Ta…Ta không muốn đi một mình, nếu ngươi muốn đi, có thể cùng đi với ta.”
Minh minh bạch bạch là lời mời, biết cá tính Lãnh Hà Phong cô tịch, người khác nghe nhất định mừng khôn xiết còn giật mình tột cùng, mà vẻ mặt Cao Dật Vân quả thực có chút kinh ngạc, nhưng càng lại bối rối hơn. ” Ta thực mong đi cùng với ngươi, chỉ là chân của ta thế này, không thể đi cùng ngươi.”
“Nếu ta cõng ngươi, ngươi sẵn lòng đi không?”
“Nếu ngươi cõng ta, chỉ sợ đi đến nơi, ngươi sẽ mệt.”
Ánh mắt Lãnh Hà Phong nhìn chỗ khác, có chút nóng lên. “Không sao cả, ta không sợ mệt.”
“Tốt lắm, vậy chúng ta cùng đi ngắm phong cảnh Nguyệt Đình Cổ Sơn và trăng, ngươi nhất định sẽ thích.”
Cao Dật Vân hoàn toàn đồng ý, Lãnh Hà Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi đến bên giường khom người xuống, để Cao Dật Vân trèo lên lưng hắn.
Cao Dật Vân leo lên lưng hắn, lập tức vòng cổ hắn.
Lãnh Hà Phong nhẹ giọng nói: “Ôm chặt, ta đi đây.”
“Trước tiên tới khách điếm mua rượu.”
“Mua rượu?” Lãnh Hà Phong ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, có núi có trăng có cảnh đẹp, há lại không có rượu?”
Lời của Cao Dật Vân khiến Lãnh Hà Phong ngỡ ngàng, những vẫn cõng Cao Dật Vân vào khách điếm.
Đối với rượu Cao Dật Vân dường như vô cùng kén chọn, hắn ngửi hơn chục bình mới chọn một bình, mở nắp bình ngửi ngửi (như cún =))),tán thưởng nói: “Ân, rượu ngon!”
Bọn họ chọn xong rời khách điếm, Lãnh Hà Phong cõng Cao Dật Vân trên đường nhẹ nhàng tốc hành cước bộ, Cao Dật Vân bên tai chỉ hướng đi. Một thoáng bọn họ đã đi khỏi thành, đi tới ngọn núi phía trước; núi này không phải là quá cao, nhưng địa thế lại vô cùng hiểm trở, dường như rất khó mà bò lên.
Hắn vừa mới muốn lên núi, Cao Dật Vân vội ngăn lại: “Không được, không phải lên núi từ nơi này, xin ngươi vòng ra phía sau núi, nơi đó có một hang động, từ đó đi lên khá dễ dàng.”
Đi vào trong hang động? Chưa bao giờ nghe qua, thế nhưng tâm tình Cao Dật Vân thật tốt, tuyệt không thể phá chuyện vui đùa của y, vì thế hắn bèn vòng đến phía sau núi, chỉ thấy toàn là dây leo, làm gì có hang động nào?
Nhưng Cao Dật Vân lại vươn tay chỉ một chỗ dầy dây leo, “Đẩy đám dây leo chỗ đó ra sẽ thấy hang động.”
Quả nhiên, sau đám dây leo đó, hiện ra một hang động cao nữa thân người, bên trong vô cùng u tối, Lãnh Hà Phong lo lắng có nguy hiểm bên trong, trong khoảng khắc không biết có nên đi vào hay không.
“Nhanh đi vào, bên trong rất sáng, ngươi tuyệt không thể không thấy đường.”
Rõ ràng là tối như mực, Cao Dật Vân còn nói rất sáng, Lãnh Hà Phong quả thật không hiểu nổi; nhưng Cao Dật Vân khẩu khí cao hứng cho dù là ai cũng nghe ra, hắn bèn theo lời bước vào động. Đám dây leo rũ xuống, ánh trăng bên ngoài không thế chiếu vào bên trong, trong động hoàn toàn tối đen.
Trong lúc toàn một màu tối đen, cả hang động nháy mắt sáng lên, Lãnh Hà Phong kinh ngạc kêu lên phấn kích, Cao Dật Vân trên lưng hắn cười rộ lên.
“Thế nào? Rất đẹp chứ!”
Đây há lại chỉ có đẹp, quả thực là không thế tin nổi. Chỉ thấy trên vách đá là một loại tinh thách kỳ lạ, chính tinh thạch này phát sáng trong bóng tối.
Cao Dật Vân nói: “Tinh thạch này có ánh sáng lại giống tảng đá bình thường, nhưng ở trong nơi tối đen, sẽ phát sáng chói lóa tột cùng, phương vật đẹp không tưởng.”
“Giống dạ minh châu không?”
“Đại khái như thế, bất quá nó so với dạ mình châu nhỏ hơn, nhưng sáng hơn; dạ minh châu chỉ có thể phát vầng sáng, nhưng lại tinh thạch này phát ra bảy màu sáng rực rỡ. Đi xuống nữa, ánh sáng của chúng càng đẹp hơn.”
Theo lời Cao Dật Vân nói, Lãnh Hà Phong đi tiếp, trong động vô cùng rực rỡ, ánh sáng bảy màu càng mê người, chả trách mà Cao Dật Vân lại nói đẹp tuyệt tột cùng, ngay cả hắn cũng không khỏi công nhận nơi này thật sự tuyệt vời.
***
Cửa động cũng không biết thông đến nơi nào, Lãnh Hà Phong đi một hồi, chỉ thấy phía trước lại xuất hiện dây leo, có thể là cửa ra.
Lúc này, Cao Dật Vân mở miệng: “Đẩy dây leo ra, nơi chúng ta muốn đến đã tới.”
Hắn đẩy đám dây leo kia ra, cảnh trước mắt lay động. Ánh trăng tựa như trước mắt, xa xa nghìn dặm không một ngôi sao, chỉ có độc nhất ánh trăng lơ lửng trên bầu trời, một cảnh đẹp hiếm có mênh mông mà hùng vĩ, Lãnh Hà Phong không kiềm buông ra tiếng kinh ngạc và thán phục.
Cao Dật vân dường như hết sức cao hứng. y cười nói: ” Tuyệt vời không đủ để hình dung đúng không?”
Lãnh Hà Phong cố sức gật gật đầu, nhưng lại khiến cho Cao Dật Vân phải cười mĩm; y chỉ vào phiến đá phẳng màu bạch ngân tự nhiên tạo thành, “Chúng ta đến chỗ đó ngồi, ngắm trăng ca vang, thế nào?”
“Ngắm trăng thì được, ca vang thì miễn!”
Lời Lãnh Hà Phong quá mức thành thật, làm cho Cao Dật Vân cười sang sảng, hiện y rất vui vẻ. Y tự chế giễu mình: “Đúng vậy, giọng ca vàng của ta, nghe không bằng tiếng kêu của lũ quạ, những lời ngươi nói rất chí lý, cực kỳ chí lý, là ta nói sai, phải phạt mình một chén.”
Lãnh Hà Phong đỡ Cao Dật Vân ngồi xuống.
Cao Dật Vân cầm lấy bình rượu, rút cái nút ra uống một hớp, không tiếc lời ca ngợi: “Rượu ngon, cảnh đẹp, trăng thanh!”
Cao Dật Vân đưa bình rượu cho Lãnh Hà Phong,Lãnh Hà Phong do dự chốc lát, nhưng cũng không tiếp.
Cao Dật Vân ngẩn ra, liền sau đó cười nói: “Được rồi, ta đã uống qua, có thóa dịch của ta, ngươi không nên uống, vậy tước trên đất được rồi.”
Cao Dật Vân tước rượu trên đất, đảo mắt nhìn quanh.
Bọn họ ngồi tại chỗ là tảng đá phẳng tự nhiên, ánh trăng chiếu xuống thấp thoáng ánh sáng bạc lấp lánh; phóng mắt nhìn lại, có thể đem hết thẩy cảnh đẹp nhìn một cách rõ ràng, lại thêm ánh trăng sáng tỏ, không khí trong lành, vừa rồi lại đi qua đoạn đường đẹp đến khó tin, quả thực khiến lòng người thoải mái, ngay cả Lãnh Hà Phong từ trước đến nay hiếm khi cười nay dưới ánh trăng lại lộ ra lúm đồng tiền.
“Nụ cười của ngươi thật đẹp!” Cao Dật Vân thở dài nói, lời nói chứa chan ý vị tán thưởng.
Lãnh Hà Phong liền thay đổi biểu cảm, Cao Dật Vân lại lập tức hiểu khác, như vừa nói sai cái gì đó, y vội vàng nói sang chuyện khác: “Con người ta cái gì cũng tốt, chỉ là hát ca là không tốt, vừa lại không có tu dưỡng âm nhạc, cho dù cầm sư rất cao minh cũng không dạy cho ta thông được cầm lý; mà tiếng hát của ta rất khó nghe, mọi người đều biết. Bất quá tiếng hát của Ngũ đệ ta vô cùng hùng hồn trầm thấp, hắn hát nghe rất hay, nhưng hắn rất ít hát.”
“Ngũ đệ?” Lãnh Hà Phong sửng sốt hỏi: “Là huynh đệ kết nghĩa của ngươi sao?”
“Không, là đệ đệ ruột của ta. Ta có sáu huynh đệ, hiện tại chỉ còn năm, đệ đệ nhỏ nhất của ta khi còn rất nhỏ đã thất lạc không rõ nơi nào, có lẽ đã chết!”
Lãnh Hà Phong nghe y có nhiều huynh đệ như vậy, không khỏi không kinh ngạc; lại nghe y nói vấn đề sinh ly tử biệt, hắn liền không có tiếp lời.
Vì thế hai người lại trầm mặc không nói gì, Cao Dật Vân lại uống một ngụm rượu.
Lãnh Hà Phong nhẹ giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết nơi này?”
“Ta quen biết nhiều kỳ nhân, cũng có ngươi yêu thích cảnh đẹp núi non, du sơn nơi nào là bằng hữu nói cho ta biết, lúc ấy hắn miêu tả những nơi này như tiên cảnh nhân gian, ta vốn nghĩ là hắn đùa giỡn ta, lúc tới đây, mới biết là hắn nói thật.” Cao Dật Vân lại nhìn trăng uống rượu.
“Ngươi quen rất nhiều người?”
“Coi như không ít!”
Hai người nói đến đây lại không biết nói gì nữa.
Cao Dật Vân ngồi phía sau lưng Lãnh Hà Phong, hắn có thể cảm giác được khi Cao Dật Vân không nói lời nào, cảm giác ánh mắt chăm chú trên người hắn, nhưng khi hắn quay đầu lại, Cao Dật Vân đang ngẩng đầu ngắm trăng, không phải đang nhìn hắn, làm hắn cảm giác có chút buồn bã thất vọng, không kiềm được buột miệng hỏi: “Ta cười thật sự rất đẹp sao?” Lời vừa khỏi miệng, hắn liền hối hận.
Cao Dật Vân nghe vậy cúi xuống nhìn hắn, “Ân, nhưng ta đã từng gặp qua người đẹp hơn ngươi.”
Những lời này không phải những lời mà Lãnh Hà Phong muốn nghe, chỉ thấy thần sắc hắn biến đổi, cơ hồ muốn phất áo rời đi.
Mà Cao Dật Vân vẫn thao thao bất tuyệt nói: “Người kia thật sự rất đẹp, đẹp khiến người ta run rẩy, bởi hắn không phải người, mà là Thần tử, đó là ta ở Miêu Cương gặp được Thần tử.”
Lãnh Hà Phong không để ý đến lời nói, bởi hắn chừng kiến vẻ mặt tưởng nhớ của Cao Dật Vân, hắn biết rõ trong lòng Cao Dật Vân Thần tử kia vẫn là đẹp hơn hắn. Hắn nén không được bật thốt lên những lời không suy nghĩ: “Vậy ngươi tại sao không cùng nàng cung một chỗ? Nếu nàng rất đẹp, ngươi sao không cưới nàng a!” Trong lời nói đầy ghen tuông.
“Đó là không có khả năng, ta cùng hắn không cùng trên môt con đường, huống chi Thần tử có chuyện Thần tử phải hoàn thành, hắn không phải là người mà ta có thể chạm vào, cũng không phải kiểu ta yêu thích; hắn là một người vĩ đại, hơn nữa hắn là nam nhân, ta không thể cùng hắn thành thân sinh con.”
Cao Dật Vân chưa từng trước mặt hắn ca ngợi người nào, có thể thấy người này trong lòng y giữ vị trí rất quan trọng. Lãnh Hà Phong đứng dậy, giận đến cắn môi, nhưng không nói lời nào, chỉ cảm thấy đau đến muốn khóc, cảm giác đau đớn mơ hồ như từng bị Cao Dật Vân ôm. “Vậy ta là gì của ngươi?”
“Ngươi là bằng hữu của ta a! Hà Phong.”
Lãnh Hà Phong không thèm đoài hoài đến, lời nói có chút run rẩy: “Ngươi… ngươi có ôm bằng hữu của ngươi không?”
Cao Dật Vân nhất thời giật mình, không nói gì, hồi sau mới nói: “Chúng ta trở về đi! Đêm nay gió có chút lạnh.”
“Tại sao ngươi không trả lời ta?”
Cao Dật Vân nhìn hắn, ánh mắt kia vô cùng chuyên chú. “Ta chưa hề ôm bằng hữu của ta, người là người đầu tiên ta thật sự muốn ôm.”
Lòng của Lãnh Hà Phong đang rối rắm tức khắc khoan khoái được tháo mở, nhưng Cao Dật Vân lại tiếp tục nói: “Nhưng ngươi đối với ta không có tình cảm, thậm chí chỉ có toàn hận ý khi ta cưỡng ép ôm ngươi. Sau khi chân ta bị thương, tâm tình yên tĩnh trở lại, mới dần nhận ra có lẽ ta chỉ muốn ngươi trở thành bằng hữu tốt, mà không phải là một tình nhân; bởi nếu là tình nhân, ngươi hoàn toàn không thể tiếp nhận, hận đến mức muốn giết ta; hiện tại chúng ta là bằng hữu, trái lại có thế chung sống hòa hợp, ta thích cảm giác này, vậy chúng ta tiếp tục làm bằng hữu như vậy đi!”
Tim của Lãnh Hà Phong lần nữa bị bóp chặt hơn, lại còn đau đớn âm ỷ. Hắn đứng lạnh lùng trong gió, cắn chặt môi, tim hắn như vạn mũi kim đâm trúng vô cùng khó chịu.
“Tốt. Ta… ta đối với ngươi chưa có loại cảm giác này, bị ngươi ôm làm ta xấu hổ và giận dữ tột cùng, nhưng ngươi là bằng hữu đầu tiên của ta, chúng ta làm bằng hữu!”
Cao Dật Vân đối với hắn cười nói: “Đây không phải tốt hơn sao? Ta sẽ tận lực tìm phương thuốc tốt, chữa khỏi thể chất của ngươi, đến lúc đó ngươi có thể lấy vợ, sinh sống như người bình thường.”
Lãnh Hà Phong quay đầu đi, “Không cần, ta không cần!”
“Vậy đỡ phiền toái, có lẽ chỉ cần–”
Lãnh Hà Phong cắt ngang lời hắn, “Không cần nói nữa, chúng ta trở về đi!” Hắn đưa lưng về phía Cao Dật Vân, tỏ ý vẫn đề này chấm dứt ở đây.
Cao Dật Vân thở dài trèo lên lưng hắn.
Lãnh Hà Phong quay về hướng miệng động, đẩy dây leo ra hai bên, hướng tới đường mà đi.
Tâm tình Lãnh Hà Phong vô cùng giảm sút, một mạch đi tới, ngay cả cùng nói chuyện phiếm với Cao Dật Vân cũng không.
Khi bọn hắn trở về khách điếm thì đã là nửa đêm, hắn đưa Cao Dật Vân lên giường, rồi trở về phòng mình, cả đêm lăn lộn trên giường không ngủ được.
***
Ngày hôm sau, bọn họ lại tiếp tục lên đường, Cao Dật Vân cũng như thường ngày nói cười vui vẻ, mà Lãnh Hà Phong cuối cùng cũng hiểu vì sao trên đường Cao Dật Vân không hề bày tỏ tình yêu đối với hắn, thậm chí đêm hắn ngửi mê hương, khi độc tính phát tán, Cao Dật Vân lại không hôn hắn, thì nói chi đến cùng hắn ân ái.
Bởi y đã xem hắn là bằng hữu bình thường!
Hắn không cần phải sợ hãi Cao Dật Vân sẽ xâm phạm thân thể hắn, lại càng không sợ Cao Dật Vân sẽ tước đoạt tự tôn duy nhất của hắn; hắn có thể trở lại cuộc sống ẩn dật trước kia, chỉ cần đưa Cao Dật Vân về Cao gia, bọn họ từ nay về sau đường ngươi ngươi đi đường ta ta đi, không dính líu với nhau.
Hắn càng trở nên trầm lặng, vốn dĩ hắn là người kiệm lời, vì vậy sự yên lặng của hắn, Cao Dật Vân không thấy khác thường.
Cứ như vậy, bọn họ chạy mấy ngày đường, lại rất ít trò chuyện.
Một ngày, khi đi ngang qua một thị trấn nhỏ, lúc giữa trưa, Lãnh Hà Phong vốn nghĩ tiếp tục lên đường, Cao Dật Vân lại nói: “Chúng ta nghĩ ngơi ở chỗ này đi! Nếu tiếp tục lên đường thì tối nay có thể sẽ ngủ nơi hoang vu, chỗ kia ta đi qua, địa thế đầy khúc khuỷu, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Lãnh Hà Phong không cho là lời của Cao Dật Vân là đúng, lạnh lùng nói: “Ta muốn đi, ngươi có đi hay không tùy ý ngươi.”
“Nhưng–”
“Dù sao chân ngươi cũng phế, ngươi không đi ta đi, vậy ngươi coi như chết ở đây.” Lãnh Hà Phong quyết giữ ý mình.
Gần đây Cao Dật Vân cởi mở bỏ vẻ mặt ảm đảm xuống, hắn nói nhỏ: “Đúng vậy, nếu không đi theo ngươi, chân ta phế, nếu bị người Hồng Sa Cùng truy đuổi đến đây, chỉ sợ ta phải bỏ mạng nơi này.”
Lãnh Hà Phong biết mình nói sai, nhưng lời đã khỏi miệng có thể nào thu lại? Vẻ mặt hắn chuyển biến, cắn môi không nói gì.
Cao Dật vân nhìn chân phế, “Vậy đi thôi!”
Lúc sau, bọn họ ngay cả nói chuyện cũng không. Lãnh Hà Phong vốn không thích nói chuyện, mà gần đây Cao Dật Vân hay nói cũng không thèm nói nữa.
Khi ban đêm dần tiến tới, bọn họ quả nhiên thấy trước mặt là vùng hoang vu mênh mông trống trãi lại bùn lầy chồng chất, mùi khó nghe tột cùng, Lãnh Hà Phong bây giờ mới hiểu, tại sao Cao Dật Vân lại muốn ở thị trấn nghỉ ngơi, không muốn đi gấp.
Nơi này cách xa trấn, lại bốn bề hoang vắng, bốn phía lại lộ ra ánh mắt hung ác của dã thú, thế mới biết nơi này tụ tập bầy sói, phàm là lữ nhân đi ở đây, sắc trời một màu, đều chắc chắn phải chết.
Hắn chợt ân hận vì sự tùy hứng của chính mình, nhưng Cao Dật Vân không hề oán trách ngược lại chỉ nhẹ giọng nói: “Đốt lửa lên, chúng ta thay phiên nhau canh chừng, chúng sợ ánh sáng, không dám lại gần đâu.”
Lãnh Hà Phong nhặt những cây khô, nhưng gần bên này toàn những đống bùn, cây khô căn bản không đủ cho bọn họ đốt lửa trong hai canh giờ, huống chi là cả đêm. Nếu không có lửa, bọn họ sẽ phải đối đầu với bầy sói, hắn thì không sao, nhưng hai chân Cao Dật Vân bất tiện, làm sao giết sói chạy trốn được?
Hắn vừa hối hận vừa lại không có kế nào, Cao Dật Vân nhìn thấy hắn đang lo lắng, liền ung dung cười nhạt nói: “Không cần phải lo lắng, thầy số nói ta sống hơn chín mươi tuổi, cho nên ta tuyệt không bỏ mạng nơi này đâu.”
Y cười nhẹ nói lời an ủi, nhưng chỉ khiến Lãnh Hà Phong càng tự trách mình hơn. Bởi bọn họ tối nay không những không có thức ăn, mà ngay cả ngủ cũng có vấn đề, chứ nói chi là có còn có mạng mà lo nghĩ, mà hết thảy đều trách hắn, ngay cả ở thị trấn hắn chế nhạo lời của Cao Dật Vân đều là lời hồ đồ không biết “có ơn phải báo”. Ngày đó khi Hồng Sa Cung bắn ngưu mao châm, người đáng lý trùng tiêu phải là hắn, mà y lại xả thân quên mình cứu hắn, nhưng lại đối với hắn nói những lời như vậy
Ha ngươi bọn họ ngồi quanh ánh lửa, bầy sói không dám lại gần, nhưng thấy ánh lửa càng ngày càng yếu, đêm lại dài dằng dặc, khoảng cách với bầy sói càng gần hơn, Lãnh Hà Phong đứng lên, “Ta cõng ngươi đi!?
Ngược lại Cao Dật Vân dễ dàng lắc đầu, “Không cần, ngươi cõng ta không thể chạy nhanh được, mà bầy sói đó đói đã lâu rồi, bọn chúng bắt đầu tấn công chỉ sợ tốc độ rất nhanh; bằng không ngươi đi trước, ta theo sau.”
“Chân ngươi như vậy, theo sau thế nào?”
Cao Dật Vân không nói gì, Lãnh Hà Phong biết rõ thực ra y chỉ muốn khiến hắn đi trước, hắn cắn môi như muốn khóc.
Cao Dật Vân đưa tay vuốt ve môi hắn, “Đừng cắn, môi sắp chảy máu kia.”
“Đều tại ta không tốt…” Hắn rốt cục khổ sở nói lẩm bẩm.
“Ngươi không có gì là không tốt cả!”
Nghe y nói như vậy, Lãnh Hà Phong bật khóc, “Đều tại ta hại ngươi, ta chỉ là trong lòng khó chịu, mới giận nói ra những lời như vậy, đều là lỗi của ta!”
Cao Dật Vân nhìn tứ phía. Nơi này trống trãi, không có một cây nào cho bọn họ trèo lên tránh bầy sói, bất quá cách bọn họ không xa vách đá lớn, trên vách đá có một đường lõm, nhưng khoảng không kia phải một người ẩn náu cũng vô cùng khó khăn, huống chi bọn họ có hai người. Nhưng Cao Dật Vân vẫn chỉ khối lõm kia hỏi Lãnh Hà Phong: “Ngươi trèo lên được cái khối lõm kia không?”
Nơi kia so với Cao Dật Vân vô cùng cao, Lãnh Hà Phong cũng không nắm chặt mình có thể trèo lên hay không, thế nhưng bầy sói càng áp sát gần hơn, hắn buộc lòng gật đầu.
Cao Dật Vân nói: “Ngươi bắt lấy tay của ta, cùng kéo ta lên.”
Lãnh Hà Phong cõng Cao Dật Vân đến vách đá rồi bỏ xuống, hắn giữ chặt tay Cao Dật Vân, nhưng tay của chính hắn đổ nhiều mồ hôi, hắn biết nếu mình không trèo lên được, bầy sói một khi tấn công, hai người bọn họ chắc chắn sẽ chết.
Hắn hít một hơi thật dài, Cao Dật Vân nắm lòng bàn tay vận khí cho hắn, hắn tựa vào điểm đầu, nhày lên. Lập tức tiến vào giữa nơi lõm kia.
Hắn dùng lực kéo Cao Dật Vân lên, nhưng chỗ đứng quả thực rất chật, cho dù kéo Cao Dật Vân lên, cũng chỉ treo ở lưng chừng; hắn nhất thời lúng túng không biết phải làm như thế nào.
Lúc này Cao Dật Vân đột nhiên xuất chưởng nã vào hòn đá phía sau hắn, hòn đá rơi xuống, chỗ lõm kia lại rộng ra một chút, để hắn có thể kéo Cao Dật Vân lên.
~~~~~~~~~~~~
Phong nhi đã biết ghen rồi. hô hô.
Vân đúng là một kẻ khó dò =”=
Thật là…hề hề…