Chương trước
Chương sau
“Câm miệng! Câm miệng! Ta bảo ngươi câm miệng!”
Nghe những lời ban nãy của Cao Dật Vân, ký ức trước kia tựa lửa đốt cháy lòng Lãnh Hà Phong, thanh âm bình thường lạnh như băng mất đi kiếm chế không ngừng run rẩy.
Cao Dật Vân chẳng những không buông tha, còn bắt lấy tay áo Lãnh Hà Phong.
Lãnh hà Phong đẩy y ra, bởi cảm xúc quá kích động, khiến cho hơi thở tán loạn, rốt cuộc khó có thể khống chế, tay chân phát run nằm ở trên giường, cả người vô lực thở hào hển.
Thanh âm thở dốc thập phần dồn dập, như là cự tuyệt thừa nhận sự thật, càng như là nhân tố gì bên trong, khiến lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, làm cho hắn suýt suyễn tức bất quá há miệng to hô hấp, mồ hôi chảy xuống trán, thấm ướt đầu hắn.
Cao Dật Vân nhào tới, ôm lấy Lãnh Hà Phong, hai mắt như hổ báo trong suốt phát sáng, cùng vẻ mặt ngây ngô của y hoàn toàn không hợp. “Hà Phong, ta ở ngoài nhà đợi ngươi nửa năm, chưa có người nào khiến ta chờ quá nửa năm, ngươi là người duy nhất khiến ta chờ đợi như thế.”
“Ta không bảo ngươi chờ ta, tránh ra!”
Lãnh Hà Phong hết sức kích động, có lẽ là vì quá kích động, nên thanh âm của hắn có phần run rẩy.
Trong bóng đêm cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng tựa như Cao Dật Vân có thể thấy hết thảy cảnh vật; y cúi đầu, khiêu gợi môi trên Lãnh Hà Phong, rõ ràng là thời khắc tràn đầy sắc dục, Lãnh Hà Phong toàn thân không ngừng run rẩy, có thể thấu nội tâm hắn cùng thân thể đối với Cao Dật Vân có một cổ cường đại, ý thức chống đối lẫn nhau.
“Ngươi là sát thủ nghiện sạch sẽ, ngươi không dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào đứng cạnh ngươi trong vòng một thước, vì ngươi ghét cay ghét đắng vị đạo thế tục trên người bọn chúng sẽ ô nhiễm sự thanh khiết của ngươi, ngươi giết người chỉ bằng một chiêu, huyết vĩnh viễn cũng không bắn lên thân của ngươi, ngươi mặc quần áo luôn trắng tinh không tì vết.”
“Hôm ấy là bởi ngươi giả chết, bằng không ta tuyệt đối không có khả năng thất thủ”
Cao Dật Vân cười cười, độ lượng thừa nhận: ” Giả chết cũng là kế sách a! Huống chi như thế mới có thể khiến ngươi càng gần ta hơn, ta mới có thể thấy rõ lời đồn Hà Phong công tử xinh đẹp như hoa; ta muốn nhìn xem ngươi có đúng như lời đồn hay không, người trông thấy cái liếc mắt của ngươi đều tự nguyện bị ngươi giết chết.”
“Nếu không phải ngưới hạ độc ta, ta há lại bị thua?”
“Không, không đúng, phải là ngươi ban đầu muốn hạ độc hại ta, ta bất quá là gậy ông đập lưng ông, ai ngờ độc phấn trung hòa làm một, rốt cuộc lại hóa thành thuốc thôi tình; lúc ấy trên người của ngươi đều là độc, ta biết rất rõ ngươi muốn giết ta, lại y nhiên đối thú tính ngươi vươn tay giúp đỡ, dâng thân thể cường tráng cho ta… Ngươi hẳn là rõ nhất, kỳ thực ta là một người hảo tâm, đúng hay không?”
Lời đoạn sau chứa đầy trêu tức cùng đùa giỡn, khiến vẻ mặt Lãnh Hà Phong đột nhiên thay đổi; hắn thở dồn dập, trong tay cầm kiếm lưỡi dao sắc bén, căm giận quát:” Ta giết ngươi!”
Tay Lãnh Hà Phong cầm kiếm vung lên, lại bị Cao Dật Vân nắm cổ tay hắn không thể nhúc nhích; Cao Dật Vân hơi sử dụng lực, nắm chặt cổ tay hắn, Lãnh Hà Phong rốt cuộc vô lực cầm kiếm, rên lên một tiếng, kiếm theo tiếng rơi xuống.
Cao Dật Vân kéo nhẹ tay Lãnh Hà Phong, hôn lên ngón tay, Lãnh Hà Phong vươn tay kia tát y một cái, tay không chống đỡ buông nhẹ xuống, nắm chắt giường, môi dưới cắn không bật thành tiếng, chỉ phát tiếng thở dốc nhẹ.
Trong bóng đêm Cao Dật Vân vuốt ve gáy cổ hắn, Lãnh Hà Phong không cách nào chống cự, chỉ có thể quay mặt chỗ khác, xem chừng kháng cự là vô ích.
Cao Dật Vân cười nói: ” Như thế nào? Rất khó chịu phải không? Hà Phong. Thân thể ngươi tất cả đều là độc, người chạm tới thân ngươi đều nội một khắc sẽ chết, nhưng ta lại không giống, người trong tộc của ta từ nhỏ được cho ăn nhiều linh đan diệu dược, ta lại là con trưởng, càng được cho ăn những loại dược kỳ lạ đặc biệt, nên độc của ngươi căn bản hoàn toàn không tác dụng, đúng không? Trong lòng ngươi biết rõ, nguyên nhân ngươi chưa bao giờ để ta đến gần ngươi trong vòng ba thước, ta mà đến gần, ngươi sẽ không thể khống chế được chính mình.”
“Câm miệng! Ta không thích nghe ngươi ở đây nói hưu nói vượn, đỡ phải làm bẩn lỗ tai ta.” Nhưng thanh âm khàn khàn cùng âm điệu bất ổn của hắn lại chứng thực lời Cao Dật Vân nói là đúng.
“Ngươi vừa rồi dùng chân khí phong bế ngực, có muốn hay không ta giúp ngươi? Hà Phong.” Y nghịch ngợm đưa ngón tay theo cổ áo Lãnh Hà Phong luồn vào trong, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ làn da lạnh ngắt trên ngực Lãnh Hà Phong.
Lãnh Hà Phonh nhắm mắt, cắn môi dưới, hơi thở nhanh đình chỉ. “Ngươi cút đi.”
“Chậc chậc! Thật sự là bất lão thật, Hà Phong.” Cao Dật Vân không đếm xỉa đến khước từ của Lãnh Hà Phong, cúi đầu hôn lên cổ Lãnh Hà Phong, ngất ngây nói: ” Ân, vị đạo của ngươi vẫn là tốt như vậy, như một năm trước. Hà Phong, sau đêm đó, ngươi phiên nhiên rời đi, chỗ của ngươi lại ẩn mật như thế, ta dùng bao nhiêu là tiền cùng sức lực, nửa năm mới kiếm được chỗ này; để chờ ngươi ra gặp ta, lại chờ nửa năm. Hà Phong, thời gian một năm không ngắn, ta cho ngươi thủ thân như ngọc đến bây giờ, ngươi có nên hay không thưởng cho ta a?”
“Ngươi vô sỉ, buông ra, buông ra!”
Lãnh Hà Phong giãy dụa, đôi mắt toát ra hận ý mãnh liệt, thế nhưng cao Dật Vân lại thổi vào cổ không may của hắn, thân thể lại một hồi run rẩy, gập lại.
“Có cảm giác không? Rất mãnh liệt đúng không!”
Y nhẹ nhàng cởi bỏ y phục Lãnh Hà Phong, chậm rãi hôn lên ngực, khiến không khí lạnh lẽo tập trên ngực y, Lãnh Hà Phong vô lực kháng cự, đem môi dưới cắn đến bật máu.
“Ngươi a, chính là cao ngạo không thành thật, ngẫm lại xem, kỳ thực trong lòng ngươi đối với ta là có cảm tình, đúng hay không? Bình thường có ngươi nào dám đặt tay trên người ngươi? Ai không sợ ngươi chặt tay, chặt chân, lại móc mắt? Cho dù bộ dạng ngươi nhìn hảo thật, cũng không ai dám nhìn thẳng ngươi, không phải là rất tịch mịch? Người đẹp chính là muốn mọi người cùng nhìn mới đúng chứ.”
“Sẽ có một ngày ta giết ngươi!”
Lời nói của Lãnh Hà Phong, khiến y vui vẻ cúi người hôn lên môi hắn. ” Ác, vậy ta chờ ngươi giết ta! Nếu ngươi cả đời không giết được ta, sẽ cả đời theo ta.” Y cười rất khoái trá, “Nếu vậy thì cả đời chúng ta có thể cùng một chỗ”
Lãnh Hà Phong gắt gao cắn môi, Cao Dật Vân thấy thế, không nhịn được nở nụ cười.
“Mở miệng ra, ta mới có thể hảo hảo hôn ngươi.”
“Ta sẽ giết ngươi! Ngươi dám sỉ nhục ta, ta sẽ hoàn lại bằng máu của ngươi!” Lãnh Hà Phong âm lãnh nói.
“Máu của ta có thể tùy ngươi mà chảy, Hà Phong. Vì bảo hộ ngươi, bao nhiêu máu ta cũng nguyện ý cho ngươi; hiện giờ ta sắp chết, ngươi còn không ôn nhu một chút với ta sao?” Cao Dật Vân nói đến đây, tựa hồ có chút thương tâm không ngừng than vãn, tiếng thở dài lại thập phần bi thương.
Lãnh Hà Phong trầm mặc không nói.
Cao Dật Vân thu hồi tâm tình bi thương, lại cười, giống như tánh mạng của y không đáng nhắc tới, sở dĩ tiếng thở dài đi qua, y lại hồi phục bộ dạng tươi cười ha hả vốn có của y. ” Ngươi có biết hay không ta chỉ còn sống nửa năm?”
“Hừ! Ngươi rõ là nói nhảm, trên đời này có ai giết được ngươi?” Lãnh Hà Phong khinh thường nói. Y đem hắn thành hài tử ba tuổi mà lừa gạt a!
“Đúng vậy, chỉ cần một người là không giết được ta; nhưng nếu có nhiều người muốn giết ta, không bị giết quả thực là khó khắn ác! Cho nên ta mới nghĩ trước khi chết, cùng ngươi phong lưu khoái hoạt chốt lát; lúc này đậm tương tư chi tình, ngươi như thế một chút cũng không hiểu?” Cao Dật Vân nói đến đây, lại buông tiếng thở dài chồng chất, bởi thế” Ngươi một chút cũng không hiểu tình yêu của ta đối với ngươi.” ánh mắt si dại nhìn Lãnh Hà Phong, ánh mắt có chút thê lương.
Lãnh Hà Phong đối với ánh mắt thê lương cùng than vãn thảm thiết cũng chả đáng để nhìn. “Dù sao ngươi cũng làm nhiều việc ác, chết rồi nhiều người vui mừng khôn xiết.”
“Nhân gia ta chỉ đối với ngươi làm nhiều việc ác, đối với người khác chính là ôn nhu; bất quá đại khái là có duyên quá tốt với nữ nhân, ngay cả nữ nhân Hồng Sa Cung cũng phái sát thủ muốn giết ta. Ngươi cảm thấy ta có thể sống được qua nửa năm này hay sao? Ngươi có muốn đánh cuộc không? Biết đâu ngươi hoàn toàn không cần động thủ, đã có người giết ta thay ngươi.”
Nghe đến Hồng Sa Cung, Lãnh Hà Phong đáng lẽ thiên chuyển xoay đầu chỗ khác, nhưng lại chuyển sang nhìn Cao Dật Vân; Cao Dật Vân thấy rốt cuộc hắn cũng quay đầu nhìn mình, cảm thấy hết sức cao hứng.
Hắn cười đến thập phần khoái trá, lập tức nắm chặt thời cơ, cúi đầu hôn lên môi Lãnh Hà Phong; Lãnh Hà Phong nửa giương môi muốn hỏi, lại đột nhiên bị Cao Dật Vân hôn, lại bị hôn đến mức không thể thở được.
“Ngô…”
Nắm chặt tấm chăn, cơ thể Lãnh Hà Phong không ngừng rung động, hiện hắn đang chịu một kích động cực lớn. Đầu lưỡi của Cao Dật Vân lướt quá môi luồn vào bên trong, loại hôn này phi thường phiến tình; chăn đệm trên giường bị Lãnh Hà Phong dùng sức nắm chặt xoay chuyển, toàn thân tê liệt vô lực, nước mắt muốn chảy ra, nơi cổ họng tống xuất tiếng ngâm khẽ khiến ai nghe đều say mê.
Cao Dật Vân thanh âm ôn nhu nói: “Hà Phong, thế chất ngươi đặc biệt, cho nên phải ly quần tác cư (1),không có bằng hữu, chưa hề có tình nhân; thành thân cũng không có khả năng, chỉ có thể như dã thú đơn độc sinh trưởng ở vùng hoang dã, không phải là rất cô độc hay sao? Ngươi ở đây một năm, chẳng lẽ chưa hề đối với đêm hôm đó có chút lưu luyến hay sao?”
“Câm mồn! Ta không muốn nghe.”
Tay Cao Dật Vân trượt đến trước ngực của hắn, khiêu khích vuốt ve nụ hoa Lãnh Hà Phong; Lãnh Hà Phong khẽ thở dốc, Cao Dật Vân còn vô lại nói: “Ngươi không muốn nghe, ta lại muốn nói. Ta quên không được đễm hôm đó kích tình của ngươi, ngươi cả đời chưa cùng người tiếp xúc thân mật như vậy, ngươi thuần khiết như tờ giấy trắng, khi ta vuốt ve ngươi, trên mặt ngươi biểu lộ kinh hoàng biết bao, trên đời này lại có chuyện kỳ diệu như thế, có thể cơ thể ngươi tạo thành phản ứng như thế; ngươi điên cuồng mị thái, mồ hôi đầm đìa kiều dạng, trên đời này không ai sánh được với ngươi.”
Lãnh Hà Phong ôm chặt thân thể, hiển nhiên là nhớ rõ tình cảnh khi đó; hắn thở phì phò, trong lòng còn đang đấu tranh, mà ngoài miệng lại gào thét:”Câm miệng! Câm miệng!”
“Ngươi còn nhớ rõ khi ta vuốt ve ngươi, mắt ngươi mở to kinh ngạc, lúc thời điểm cao trào, ngươi ôm lấy thắt lưng ta không ngừng rên rỉ hay sao?”
“Ta không nghe, không nhớ!”
“Tuổi của ngươi có lẽ là hai hai, hai hai tuổi, người bình thường đã sớm thành thân, nhưng ngươi không thể, cũng không có khả năng, bởi toàn thân ngươi là độc, ngay cả dịch trong cơ thể cũng thế, một khi cùng người có tiếp xúc, chỉ lại hại chết bấy nhiêu người.
Ta người đầu tiên cùng ngươi thân mật, thân thể ngươi kháng cự kịch liệt, lại phản ứng mãnh liệt, cho nên ngươi là băng, cũng là hỏa; lúc đó ngươi cố sức ôm lấy cổ ta ngâm nga, kêu lớn, thở hổn hển thâm thiết như bây giờ…”
Lãnh Hà Phong tựa hồ không thể thở được, “Câm miệng! Cao Dật Vân.”
Cao Dật Vân đưa tay đi xuống, từ ngực lưỡng lữ đến phần eo.
Lãnh Hà Phong giãy giụa thân mình, lại như người trêu ghẹo ở kiểu tư thế cầm hoan.
“Ta chưa từng thấy qua người như băng lại như hỏa, ta thật say mê ngươi! Tự tôn mãnh liệt của ngươi, băng lãnh khắp người của ngươi, ngươi thà chết chứ không nguyện chịu nhục, đều khiến ta say mê ngươi. Hà Phong, lần đầu tiên ta mê muội sâu như vậy, lần  đầu tiên ta có thể cảm thấy làm một người chết đi.”
“Câm miệng, lần đó cho ngươi đạt được, không có nghĩa là lần nào cũng thế! Ngươi còn lại làm nhục, ta thà chết!” Ngữ tất, Lãnh Hà Phong thò tay nắm màn giường.
Cao Dật Vân kéo tay hắn đang nắm màn giường, cười hì hì nói: “Lần này là cái gì nữa? Độc phiêu hay độc phấn?”
Lãnh Hà Phong cắn môi dưới, nguyên bản là chính mình cắn bị thương môi dưới, máu lại chạy ra lần nữa, cảm giác đau đớn khiến hắn hơi thở của Cao Dật Vân tỉnh táo lại.
Hắn xé màn giường kéo xuống, nhưng không thể động đậy, bởi đã bị Cao Dật Vân nắm chặt tay; nhưng hắn không bỏ qua vẫn dùng lực kéo xuống, Cao Dật Vân nhãn tinh quang chợt lóe lên, khí lực trong tay mạnh hơn nữa, cưỡng ép hắn buông tay; Lãnh Hà Phong đau đớn nhắm hai mắt, cảm tưởng như mỗi lần từng ngòn tay đứt lìa.
Rốt cuộc, hắn không còn sức nắm cai màn nữa, vô lực trượt tay xuống.
Cao Dật Vân lại hôn lên ngón tay hắn, Lãnh Hà Phong quay đầu nơi khác, kịch liệt thở hổn hển.
“Ta thực phải đánh đau ngươi một chút, Hà Phong. Ngươi động một tí mượn cái chết dọa dẫm ta, chỉ tiếc ta không phải những người đó, ngươi cho rằng ngươi muốn chết, ta sẽ cho ngươi chết sao? Vậy ngươi quá xem thương ta.”
Cao Dật Vân khẽ vuốt hai gò má của Lãnh Hà Phong, cười xảo quyệt, nhưng giọng nói lại không có hờn giận.
Cao Dật Vân nhìn Lãnh Hà Phong, tiếp tục nói:”Ta ở trong võ lâm có bọn đệ đệ danh tiếng phi phàm, nhìn ta cũng không dám hó hé một tiếng, bởi bọn họ muốn sống thư thư phục phục, sở dĩ Nhị đệ ta lại lên làm minh chủ võ lâm, cũng là ta tặng cho hắn, miễn là ta muốn, chưa từng chưa có trong tay, dù có là ngươi.
Lúc ngươi gặp ta, trực giác cũng là có nói cho ngươi biết, phải không? Trực giác của ngươi nói, ta là một nam nhân kinh khủng  đáng sợ, đúng hay không? Ta có thể nhìn ánh mắt nhất thanh nhị sở, ánh mắt cùng lòng ngươi đã nói như thế.”
Cúi đầu, Cao Dật Vân bên ai Lãnh Hà Phong nói nhẹ giọng, hơi thở mãnh liệt cùng tiếng nói độc chiếm, khiến toàn thân Lãnh hà Phong run rẩy, cảm giác tê dại tuôn ra.
“Hơn nữa cho dù ngươi chết, trên trời hay ở hoàng tuyền, ta cũng đuổi theo ngươi!”
“A…”
Phát ra tiếng kêu the thé, Lãnh Hà Phong nắm chặt ống tay áo Cạo Dật Vân, móng tay bấu vào cánh tay Cao Dật Vân, hắn thở dốc trở nên vừa vội vừa nặng.
“Cảm giác tốt lắm sao? Hà Phong.”
Lãnh Hà Phong dồn dập thở, biết mình dù thế nào cũng trốn không thoát lòng bàn tay người nam nhân này; hắn luôn luôn chạy trốn, nghĩ thầm chỉ là đã từng gặp mặt một lần, chỉ có một đêm kích tình, nam nhân này không khả năng biết hắn là ai, càng không thể sẽ tìm được hắn, chỗ ở chính mình rất ẩn mật, thân phận cơ hồ không ai biết.
Tìm hắn khi chưa từng thấy qua kẻ sát thủ, người hắn giết tuy là thấy qua diện mạo hắn, nhưng lại mang bí mật này vào mộ phần, sở dĩ không ai biết diện mạo của Hà Phong công tử, hắn tựa như một bí ẩn, một câu đố vĩnh viễn không giải đáp.
***
Cái đêm một năm trước, mục tiêu Lãnh Hà Phong giết là Cao Dật Vân, y đối với hắn hạ một loại độc vô sắc vô hương, nam nhân này lúc đó nằm trong phòng không nhúc nhích, hắn muốn xem y thực đã chết; khi hắn lại gần y, chế trụ tay hắn với tốc độ sét đánh, chớp mắt muốn giết hắn.
Một sát thủ, mặc dù là mua mệnh, nhưng cũng đồng thời là bán mạng, cho nên hắn khi có thể đã chuẩn bị tâm lý có một ngày thất thủ bị người ta giết, vì thế hắn không sợ chết.
Mắt Cao Dật Vân màu hổ phách như đàn mộc, con ngươi lưu chuyển gian thấu bắn ra quang mang thập phần kỳ dị.
Hắn làm sát thủ nhiều năm, nhận thấy được sát khí, hắn thấy con ngươi nam nhân này sát khí kinh khủng khác hẳn người bình thường, lập tức Cao Dật Vân giơ chưởng muốn giết hắn, nhưng lại kinh ngạc sắc đẹp khác hẳn người bình thường đó, ánh mắt thập phần kinh diễm.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ khóe miệng khẽ nhếch lên của Cao Dật Vân cũng vẻ mặt hắn, đó là vẻ mặt tình dục cùng sắc dục pha lẫn, trên dung mạo tuấn tú của y, khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Nam nhân này chẳng những tuấn tú khôi ngô, ánh mắt y càng làm khiếp sợ lòng người; bị y nhìn chăm chăm, khiến hắn có cảm giác bị hãm sâu vào lốc xoáy của mê hoặc cùng kinh khủng.
Hắn toàn thân vô lực bị đặt xuống giường, trên người Cao Dật Vân có mùi một loại dược thảo tự nhiên, cùng một loại chất độc phổ biến, hắn không hiểu được trên đời lại có một người cùng thể chất quỷ dị như hắn; mà khi hắn ngửi vị đạo này, thân thể lại không hiểu cảm thấy tê dại choáng váng mê hoặc.
Hắn không hiểu vì cái gì mà hắn lại trở nên như thế, loại cảm giác trước kia chưa từng có, nhưng là hiểu rõ ánh mắt của Cao Dật Vân, khiến hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra, hắn nắm chặt vạt áo của y muốn hỏi, nhưng khi hắn hít phải mùi dược này mà vô phương kiềm chế thở hổn hển.
Cao Dật Vân đem hơi thở thổi lên môi hắn, thân thể hắn nhất thời tê dại một hồi, ngay cả giường cũng hạ không được, chứ nói chi đến kháng cự lại; hắn bị nam nhân kia ôm chầm không ngừng vuốt ve, lõa thể không che đậy, ngay cả ý thức cũng không giống chính mình.
Hắn vong tình mở rộng hai chân, mồ hôi đầm đìa, Cao Dật Vân xâm nhập cơ thể hắn động tác không chút ôn nhu; trên thân hắn chỗ nào cũng có hơi thở của nam nhân này, hắn tựa hồ cảm thấy thân thể hắn ép mình di chuyển nhịp nhàng cùng y.
Hắn chưa hề trải qua chuyện như vậy. Thân thể người dĩ nhiên có thể tiếp xúc như vậy, mà thân thể hắn lại nhạy cảm đến vậy, thậm chí kích tình mãnh liệt đến vậy, quả thực khiến hắn sợ hãi không dứt.
Vì thế sáng hôm sau, hắn nhếch nhác như chuột chạy qua đường chạy trốn.
***
Lãnh Hà Phong ra sức tự nói với mình, đây chẳng qua là một đêm kích tình sai lầm, nam nhân này sẽ không tái xuất hiện, hết thẩy mọi chuyện chỉ là nhất thời không khống chế được, tất cả chỉ là hư ảo.
Hắn không bao giờ phải nhớ đến nam nhân đó nữa, không bao giờ đề cập đến đêm hôm đó nữa, nhưng sâu trong tư tưởng hắn lại khắc ấn tên của nam nhân kia — Cao Dật Vân! Xóa cũng xóa không được.
Sau đó, mỗi khi đêm mộng quay về, vẫn khiến hắn run sợ không dứt.
Nhưng nửa năm trước, nam nhân này mang theo điệu cười ngu si chất phác, cùng một chai tuyền tửu đi đến trước cửa nhà hắn muốn cùng hắn cộng ẩm đồng nhạc, trong lòng hắn kinh hãi liền nhanh lủi đi lên, một trận bất an cũng đồng thời lan ra.
Hắn biết rõ, có lẽ cả đời hắn cũng trốn không thoát…
**************************************************
(1) ly quần tác cư: rời xa mọi người sống một mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.