“Vốn chính là nữ nhân vẫn tốt hơn, cùng nam nhân ở cùng nhau, không có kỳ quái.”
Tố Phi Văn thấy y tự cho là có đạo lý, tức giận dùng chân đá y. Chính mình không phải là nữ nhân, lại không có biện pháp thay đổi. Hắn vừa đau lòng vừa tức giận kêu lên: “Ta cũng không phải nữ nhân, cũng không cầu ngươi ở lại bên ta, ngươi đi a, ta sẽ không lưu ngươi lại.”
Cao Dật Dũng không tự kiềm cơn giận được hét to: “Chân mọc trên người của ta, ta muốn đi thì đi. Ta cũng biết nữ nhân vẫn tốt hơn, nhưng không có cách nào, ta chỉ thích nam nhân này, tính tình của ngươi càng hư, lại nhìn càng đáng yêu, ngươi mắng ta ngu ngốc, ta lại càng cảm thấy động lòng, nếu người khác đánh trên mặt của ta một cái, không đánh hắn đến kêu cha gọi mẹ, thì ta không phải là Cao Dật Dũng, nhưng bị ngươi đánh, ta lại không nỡ đụng nhẹ lên mặt ngươi.”
Cao Dật Dũng rống thật sự lớn tiếng, hơn những câu nói kế tiếp, đều xuất phát từ thực tâm, “Ngươi không phải nữ, nhưng ta chính là yêu ngươi, thích ngươi, muốn ôm ngươi, ngươi càng không tốt với ta, một lòng ta đều ở trên người của ngươi, ngươi cười với ta, ta tựa như ngu ngốc mà chảy nước miếng, ngay cả khi xem cuốn sách vừa rồi, ta cũng không biết bất giác lúc nào đã đem ngươi áp đảo trong lòng. Ta hạ lưu, thì thế nào? Bởi yêu ngươi nên mới hạ lưu, vậy ai có lỗi? Hoàn toàn là lỗi của ngươi, nếu không được chạm tới ngươi, ta còn không biết chính mình hạ lưu như vậy, vậy mà nhìn một người liền không biết nhục nhã mà trùng động dâng lên, ta cũng hiểu được chính mình rất nhục nhã.”
Tố Phi Văn muốn mắng nên cái miệng của hắn cứ nhẹ nhàng khép mở, hiển nhiện là với cáo bạch của Cao Dật Dũng thật quá giật mình, hắn tuyệt không nghĩ tới Cao Dật Dũng lại phẫn nộ, nhưng lời nói ra chân thật ngọt ngào như thế, tim hắn phút chốc bay lơ lững, tình nhân đang rống những lời ngon tiếng ngọt như thế thật tâm càng làm người say mê.
Cao Dật Dũng vốn trì độn hơn, không nhìn ra trong lòng Tố Phi Văn biến hóa, vẫn đem nhất cổ não nhân của mình ra tâm sự hết, nhưng càng nói càng phẫn nộ.
“Ngươi muốn đánh ta, cũng được, cho ngươi đánh tuyệt không vấn đề gì, ngươi muốn đánh mạnh ta đều cho ngươi đánh. Nhưng ngươi tuyệt đối không được đi tìm nam nhân khác, mà, không chỉ có nam nhân, mà ngay cả nữ nhân cũng không được, bằng không ta sẽ phát cuồng. Khí lực của ta rất lớn, phát cuồng lên ngay cả vách tường cũng đập nát, còn từng làm xập không biết bao nhiêu căn nhà, cho nên ta mà tức giận lên, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đừng trách sao ta không cảnh cáo ngươi. Nói thật, ánh mắt ngươi nhìn ca ca của ngươi, căn bản ta khó mà chịu được. Các ngươi ở chung hơn hai mươi năm thì thế nào? Hắn làm choi ngươi nhiều việc thì thế nào? Về sau ta càng thương ngươi, yêu ngươi hơn hắn, càng làm nhiều việc cho ngươi hơn hắn, ta sẽ cho ngươi biết ta đối với ngươi còn tốt ngàn vạn lần hơn hắn, cho trong lòng ngươi chỉ có mình ta.”
Nói một hơi làm cho Cao Dật Dũng suýt không thở nổi, y hít một hơi dài, nói càng to hơn, “Cho nên sau khi ta mang ngươi về Cao gia, ngươi ngàn vạn lần không được thân mật với một huynh đệ nào của ta, bằng không ta sẽ ghen. Nhất là Tứ ca của ta vừa nhìn thấy mỹ nữ liền xáp tới, bộ dạng ngươi đẹp như vậy, lại diễm lệ như thế, hắn nhất định sẽ vô sĩ mà dính lấy ngươi, ngươi ngay cả một câu cũng không được nói với hắn. Hắn người này càng hạ lưu hơn ta, sẽ nói lời ong tiếng mật câu dẫn nữ hài tử hơn ta, nếu ngươi bị hắn câu dẫn, ta sẽ vô cùng vô cùng tức giận.”
Tố Phi Văn trừng trừng nhìn Cao Dật Dũng, vẻ mặt của hắn rất kỳ quái, Cao Dật Dũng mở trừng hai mắt, vừa giận quát: “Ngươi nhìn như vậy là có ý gì? Vừa rồi ta không nói sai gì.”
Đương nhiên y nói không sai, còn nói đến nỗi làm cho Tố Phi Văn tâm hoa nộ phóng, Tố Phi Văn cười yên nhiên với y, bỗng nhiên cất tiếng mềm mại đáng yêu: “Ngươi nắm tay của ta, đau quá ác.”
Hắn vừa nói như thế, Cao Dật Dũng lật đật buông tay, còn khẩn trương hỏi: “Đau lắm không? Một khi ta nổi giận, sẽ không biết tiết chế khí lực, không làm ngươi bị thương chứ?”
Vẻ mặt của Tố Phi Văn mĩ lệ đến cực điểm, bất cứ nam nhân nào nhìn thấy vẻ mặt mị lệ này, tuyệt đối ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn.
“Đau quá ác, ngươi xoa bóp giúp ta.” Hăn vươn tay dụ dỗ, đặt vào lòng bàn tay của Cao Dật Dũng.
Tay của hắn trắng nõn nà, Cao Dật Dũng xoa nhẹ nhàng, vừa cố sức xin lỗi: “Ta thật thô lỗ, lần sau nhất định sẽ cẩn thận, lần sau ta tuyệt đối không làm ngươi bị đau nữa đâu.”
Tố Phi Văn đối với lời của y chính là một nụ cười quyến rũ.
Mà nói còn chưa xong, Cao Dật Dũng lại nói tiếp: “Còn có, bộ dạng của đại ca ta là đẹp nhất, ngươi không được nhìn hắn lâu vì hắn đẹp, bằng không ta sẽ tức giận, bởi đại ca của ta thật sẽ trêu chọc lừa người, ta là ngốc tử, sẽ không lừa người, cho nên ngươi ngàn vạn lần không được để đại ca ta lừa.”
Tố Phi Văn không để ý lấy một tiếng, mị nhãn của hắn nhìn y, vén cao vạt áo, đưa chân duỗi ra trên tay của Cao Dật Dũng, càng thêm thân nị nói: “Vừa rồi bị chân ngươi đè nặng, ngươi giúp ta xoa.”
Cao Dật Dũng xoa cho hắn, vừa xoa, vừa nói, “Nhị ca của ta cũng rất nguy hiểm, bởi khí chất của hắn đặc biệt, với ca ca của ngươi có chút giống nhau, đều làm loại ngươi băng lạnh, ngươi ngàn vạn lần không được vì tác dụng của di tình mà yêu thương nhị ca của ta, bằng không ta cũng sẽ phát cuồng.”
Vỗ đùi, nghĩ đến tam ca tĩnh nhất trong nhà. “Ta quên tam ca, không phải ta quên nói thì có thể được. Tam ca cũng không được, tuy hắn sẽ không làm như vậy, bởi trong lòng hắn có người thương, nhưng ta còn lo lắng…”
Nhìn y hoang mang bối rối thanh minh đến quyền sở hữu của chính mình, Tố Phi Văn bật cười, nhu mị hỏi: “Người nào thì có thể?”
Cao Dật Dũng sửng sốt, nói dĩ nhiên: “Đương nhiên chỉ có ta a.”
Tố Phi Văn nhìn y ngốc đầu ngốc não, che miệng cười, nhẹ giọng nói: “Chân của ta đau quá, vừa rồi ngươi ép mạnh quá, bóp lên chút nữa.”
Cao Dật Dũng bóp bóp cẳng chân của hắn, Tố Phi Văn nhẹ nói: “Lên một chút nữa.”
Cao Dật Dũng nuốt nước miếng, nhìn đùi trắng mịn của Tố Phi Văn, tay y vừa chạm, Tố Phi Văn cố ý kêu lên một tiếng: “Đau quá, ngươi nhẹ một chút, được không?”
Tiếng kêu này như rên rỉ uyển chuyển, khiến cho trên mặt Cao Dật Dũng mồ hôi đầm đìa. Tố Phi Văn nắm tay hắn, đặt lên bắp đùi của mính, đùi non mềm, trắng mịn nõn nà, mị nhãn tà nguyện liếc y một cái, trên mặt Cao Dật Dũng mồ hôi chảy càng nhiều hơn, máu trong người cuồn cuộn sóng không ngừng.
“Ngươi ra nhiều mồ hôi, ngươi nóng sao?” Tố Phi Văn cố ý hỏi.
Hắn kiều nhu đứng dậy, dùng tay áo của mình lau trên trán của Cao Dật Dũng tay áo của hắn có mùi thơm, nghe đến thật dễ chịu đến cực điểm, khiến cho mắt Cao Dật Dũng đều căng ra, chỉ cảm thấy Tố Phi Văn đẹp vô cùng, trên thế gian này không ai có thể đẹp hơn hắn.
Tố Phi Văn nhìn bộ dạng kích động của y, thản nhiên tươi cười, cười mắng: “Người này sắc lang, lần trước làm ta đau ghê gớm, giờ mới không cho ngươi dễ dàng có thể cùng ta một chỗ. Ta hỏi ngươi, ta không đẹp?”
Cao Dật Dũng chịu đựng ý nghĩ cưỡng chế Tố Phi Văn trong đầu, bởi vậy lời nói ra có chút khàn khàn, “Đã nói rất đẹp mà.”
“Vậy ngươi không yêu ta?”
Mặt của Cao Dật Dũng đỏ lên, lời yêu đương này, y khó mà trả lời, nam tử hán đại trượng phu sao có thể nói ra yêu với đương, thật xấu hổ. Y không trả lời, Tố Phi Văn trầm mặt, quay lưng, lạnh lùng nói: “Ngươi đã không yêu ta, ta đi tìm nam nhân khác yêu ta.”
Hắn nói bốc đồng như một tiểu hài tử, làm sao Cao Dật Dũng có thể chịu được, huống hồ với tư sắc của Tố Phi Văn, nếu thật sự ra ngoài tìm nam nhân khác, chỉ sợ có một đống nam nhân xếp hàng.
Cao Dật Dũng biết cá tính hắn kỳ lạ, chỉ e hắn thật sự làm như vậy, y lập tức nắm tay hắn, lấy hết dũng khí, cũng cố gắng để mình không nhớ tới cái mặt đỏ, vừa hoảng vừa nhỏ tiếng nói: “Yêu ngươi.”
Tố Phi Văn đã có đáp án mà hắn muốn, băng lạnh trên mặt lập tức tan đi, nở nụ cười ngọt (như mía lùi),hắn quay người áp trụ Cao Dật Dũng, ôm chặt cổ của Cao Dật Dũng, khiến cho y có thể ngửi được mùi trên người của hắn, nũng nịu nói: “Nhỏ quá, người ta không nghe thấy, nói lớn tí đi.”
(Nổi da gà quá, ặc ặc)
Khả dĩ tâm tình Cao Dật Dũng kích động nói y yêu Tố Phi Văn, nhưng thật muốn y luôn mồm nói y yêu Tố Phi Văn, y nói không được, y động động môi, cũng không nói lấy một chữ, nhưng Tố Phi Văn làm nũng thật đáng yêu, tim của Cao Dật Dũng đều mềm nhũn tê dại, toàn thân thư sướng giống như ăn phải trái cây kỳ dị.
Tố Phi Văn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn, Cao Dật Dũng muốn cái hôn sâu, Tố Phi Văn lại ngẩng đầu lên, “Không cho ngươi hôn, trừ khi ngươi nói ngươi yêu ta.”
“Ta mới vừa nói, không thể nói nữa.” Cao Dật Dũng lắc đầu, nhỏ giọng.
“Nói nhỏ như vậy, người ta không có nghe (mừ).” Tố Phi Văn lấy ngón tay di di trên môi của y, cười ngọt ngào, khẩu khí vừa nhuyễn vừa nhu, “Ngươi nói ngươi yêu ta, nói càng lớn, ta sẽ hồi báo ngươi ác, hơn nữa cái hồi báo này…, bởi ta nghiên cứu quyển sách kia, nghiên cứu rất lâu, rất muốn cùng ngươi thực nghiệm qua, hay là ngươi muốn ta đi tìm đại ca, nhị ca, hay là tam ca, hoặc là tứ ca của ngươi thí nghiệm sao?”
Điều đó sao có thể được, Tố Phi Văn là của y, toàn thân trên dưới đều là của y, mặc dù hắn thích huynh đệ của y, cũng không thể để Tố Phi Văn đi tìm huynh đệ của y mà thực nghiệm, Cao Dật Dũng rốt cuộc bất chấp, “Ta… ta yêu… yêu ngươi.”
Mặc dù là bất chấp, nhưng y không có thói quen nói lời như thế, cứ nói lắp bắp. Tay Tố Phi Ngôn tiến vào trong y phục của y, vuốt ve vai cổ y, chậm rãi vuốt ve trước ngực, nhu nhuyễn kiều đạm nói: “Nói lại lần nữa xem, nói lớn một tí, có người nào nói những lời như thế mà lắp bắp như thế, như là ngươi bị ta ép buộc nói vậy.”
Đích thị là ép buộc mà, nhưng nhìn Tố Phi Văn đáng yêu như vậy, Cao Dật Dũng làm sao chịu đựng được khi hắn cứ sờ sờ mò mò trên người y. Y bắt lấy tay hắn, ngón tay của Tố Phi Văn còn không an phận điểm nhẹ trên người y, thúc giục y mau nói. Dù sao Cao Dật Dũng cũng đã bẽ mặt khi nói nhiều lần như vậy, nói một lần nữa thì có chết hay xứt mẻ gì đâu, vì thế y sẽ nói lại một lần: “Ta yêu ngươi.”
Lần này y nói càng thuận hơn lần trước, không nói lắp nghiêm trọng như vậy, Tố Phi Văn cúi mặt xuống, cởi y phục của y xuống, dùng môi hôn lên ngực y. Trước ngực của Cao Dật Dũng bởi quá thư sướng mà co rúm lại, hắn dùng tay có ý bảo sẽ hôn đi xuống, “Nói lại lần nữa xem, ta liền hôn xuống.”
“Ngươi…”
“Chẳng lẽ ngươi không yêu ta sao? Nếu nói ra thì có cái gì mà xấu hổ?”
“Lúc này mới thật sự là rất xấu hổ a.”Cao Dật Dũng nhỏ giọng bên tai của Tố Phi Văn.
Tố Phi Văn có được cái đáp án vừa lòng, hắn cười duyên đưa môi dời xuống, ở trên rốn của Cao Dật Dũng hắn dùng đầu lưỡi khẽ liếm, Cao Dật Dũng đã sớm chịu không nổi dục hỏa thiêu đốt, “Lần này ngươi cần phải nói là ngươi yêu ta nhất trên đời.”
Cao Dật Dũng chịu không nổi sự xâm thực của ***, càng chịu không nổi Tố Phi Văn mị nhân, hận không thể một cắn mà nuốt hắn vào y chống đỡ rất lâu, sau đó vẫn thở dốc nói ra những lời Tố Phi Văn muốn y nói.
Cao Dật Dũng chưa chịu được trò chơi hiện tại của hắn, giọng ồ ồ thống khổ nói: “Đừng…đùa.”
Trên mặt của Tố Phi Văn cũng có chút hồng đỏ của ***, hắn thấy Cao Dật Dũng kích động như vậy, nhãn hàm xuân ý cúi đầu, vỗ về *** đang kích động không thôi của Cao Dật Dũng, chờ đến lúc Cao Dật Dũng phóng ra dục vọng, Tố Phi Văn dựa vào người của y, ngọt ngào cười nói: “Vừa rồi ngươi làm cho người ta thẹn thùng.”
Nói là nói như vậy, nhưng Tố Phi Văn vẫn nhu mị nhìn y, Cao Dật Dũng cảm thấy dục hỏa bốc lên. Ở trên đời, không có người nào dám so với Tố Phi Văn càng mê người, càng khiến cho người ta phun hỏa.
“A…”
Tố Phi Văn khẽ rên, khiến cho toàn thân của Cao Dật Dũng dâng lên càng thâm càng nóng, thắt lưng của y bất giác di động, làm cho Tố Phi Văn thở gấp liên tục Cao Dật Dũng không còn suy nghĩ gì nữa, thô suyễn của y cùng giọng yêu kiều của Tố Phi Văn chồng chéo lên nhau.
Đêm hôm đó, Cao Dật Dũng được hưởng kiều mị nhất, động lòng nhất, làm toàn thân bốc cháy của Tố Phi Văn, khiến cho Cao Dật Dũng cảm thấy ngôi nhà nhỏ này như thiên đường, cũng không cần tìm kiếm nơi nào.
Bọn họ ở đó không quá mấy ngày, Cao Dật Dũng liền quyết định đưa Tố Phi Văn về Cao gia Tô Châu.
Tố Phi Văn biết y muốn về nhà thông báo tin tức lão lục Cao gia Cao Dật Linh còn sống, hắn biết tâm tình của y, cũng đồng hành cùng Cao Dật Dũng.
Suốt đường đi bọn họ giống như đi chơi, tình cảm càng thêm nồng thắm Tố Phi Văn hoàn toàn kiều mị chỉ vì một người Cao Dật Dũng, chứ nam khác đừng mong được hưởng, cho nên Cao Dật Dũng đối với hắn càng thêm yêu thương, hận là không thể nuốt hắn vào trong thân thể của mính.
Dục niệm tà ác của y, chung quy làm cho Tố Phi Văn cười duyên véo mũi y, đỏ mặt nói: “Ngốc tử, làm thế nào nhân ảnh của ngươi lại có màu như vậy, theo ta thiết nghĩ làm cái chuyện kia, cũng không nhớ khí lực ngươi lớn như vậy, thiết chút nữa đem ta ra đập vụn, ngươi xem cánh tay của ta còn bị ngươi nắm đến đỏ rồi này.”
Nói là nói như vậy, nhưng mỗi lần y cầu hoan, Tố Phi Văn cũng không phản đối, có khi còn cố ý khiêu khích y.
Tố Phi Văn khi thì hờn dỗi, khi thì khiêu khích câu dẫn, Cao Dật Dũng cũng không đoạn được tâm tình của hắn, lại đối với hắn yêu đến thần hồn điên đảo, đừng nói là nhìn nữ nhân khác, mà ngay cả Tố Phi Văn có khi nhìn nữ nhân khác, nói cô nương nhìn hắn kỳ thật cũng không tồi, còn có thể làm cho Cao Dật Dũng ghen tức ***g lộng.
Ngày hôm đó bọn họ đi đến khách ***, *** tiểu nhị vội vàng ra tiếp đón: “Khách quan, muốn ăn gì ạ?”
Điếm tiểu nhị cùng khách nhân bên cạnh đều nhìn chằm chằm Tố Phi Văn, bởi Tố Phi Văn diễm lệ, hơn nữa thân thể tinh tế, y phục không giống người hắn, lại rất đặc biệt cho dù Tố Phi Văn lạnh lùng với ánh mắt bọn người kia, bọn họ như vô cùng không biết thẹn muốn lột hết y phục của Tố Phi Văn mà nhìn.
Cao Dật Dũng đang rất muốn chửi, một lóng tay của Tố Phi Văn nhẹ nhàng gõ lên bàn, lập tức tuyết điêu xông thẳng đến mặt của *** tiếu nhị, muốn cào toác mắt của *** tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị giật mình kêu thảm thiết, Tố Phi Văn lạnh lùng nói: “Điếm tiểu nhị, ngươi cảm thấy ta đẹp sao?”
Điếm tiểu nhị nhìn con điêu kia, toàn thân nhanh chóng cứng còng, run rẩy nói: “Khách quan, cầu ngươi tha cho ta, về sau ta không dám nhìn bậy nữa.”
Tuyết điêu không cào móc mắt của hắn, mà chính là ma trảo, cào trên mặt của *** tiểu nhị một đường, rồi mới nhảy xuống đất, chạy vội đến bên người của Tố Phi Văn.
Điếm tiêu nhị bị giáo huấn không dám nhìn bậy bạ, sợ hãi nói: “Khách quan, muốn ăn gì ạ?”
Ánh mắt lạnh như băng, khi nhìn đến Cao Dật Dũng lại trở nên kiều mị không thôi: “Dật Dũng, ngươi muốn ăn gì thì kêu cái đó, ngươi ăn cái gì ta ăn cái nấy.”
Trong lòng Cao Dật Dũng dấy lên một trận ngọt ngào không tả nổi, bởi Tố Phi Văn hành động quái đản, trước kia là y đã nếm trải, nhưng hiện này trước mặt người khác Tố Phi Văn lạnh lùng, hơn nữa vô cùng chán ghét nhừng người xa lạ đối với sắc đẹp của hắn mà thèm nhỏ dãi.
Hắn làm nũng với Cao Dật Dũng: “Ta đẹp, là cho ngươi nhìn, không cho hạng hạ lưu đó nhìn.”
Hắn nói như vậy, khiến cho Cao Dật Dũng biết y ở trong lòng của Tố Phi Văn hết sức quan trọng, Cao Dật Dũng lại như người say một lòng triền miên trên người hắn, mà Tố Phi Văn đối với nam nữ khác đều lạnh lùng, đối với y là người xinh đẹp động lòng người, kiều mị đến đáng yêu vô cùng, khiến cho Cao Dật Dũng bỗng nhiên nổi dục niệm, nhớ đến chuyện đêm trước.
Y lắc đầu, thanh tỉnh đầu óc, “Tùy tiện, lấy chiêu bài đồ ăn của *** các ngươi là có thể.”
Tố Phi Văn bướng bỉnh một tay xoa xoa sườn lưng của y, Cao Dật Dũng vừa thấy động, bắt lấy tay hắn, hắn lại hướng đến đùi của Cao Dật Dũng mà chạm, hành động vô cùng lớn mật, nhưng bọn họ ngồi sát nhau, lại ở vị trí vắng lặng, cho nên không ai biết bọn họ làm gì.
Cao Dật Dũng biết hắn cố ý khiêu khích, lại biết ngoại trừ mình ra, Tố Phi Văn tuyệt không làm chuyện này với một kẻ nào khác, lòng của y nóng lên, hạ giọng, “Đừng làm bậy.”
“Vì sao không được làm bậy? “Tố Phi Văn ngọt ngào nói.
Cao Dật Dũng sẳng giọng: “Ở trước mặt mọi người đừng làm càn như vậy.”
Tố Phi Văn buông tay, tự ý ăn cơm, một nụ cười ngọt ngào. Cao Dật Dũng đưa mắt ra hiệu, bảo hắn không được làm bậy, nhưng ánh mắt xinh đẹp của Tố Phi Văn, lại khiến thân thể của Cao Dật Dũng ngược lại càng thêm nóng lên, nghĩ chờ một lát khi lên trên phòng, nên thế nào hôn môi Tố Phi Văn.
Y suy nghĩ mơ mộng, đối với tình cảnh hiện tại hoàn toàn không chú ý.
“Điếm tiểu nhị, mang cho ta ít đồ ăn.” Giọng của một người ảm đảm trầm thấp nói
Cao Dật Dũng lắp bắp kinh hãi, từ ảo tưởng mà tỉnh lại, nhận ra giọng này là giọng của Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh được xem như huynh đệ Cao gia, bởi phụ thân của hắn cùng phụ thân của Cao Dật Dũng là huynh đệ kết nghĩa, sau phụ mẫu của hắn cùng lúc qua đời, hắn được nhận vào Cao gia, ở chung cùng bọn họ.
Hắc Ảnh từ nhỏ đã tùy thị lão đại Cao gia, nhưng Cao gia không ai xem hắn là tôi tớ, mà ngay cả huynh đệ họ có gặp Hắc Ảnh, tuổi so với Hắc Ảnh nhỏ hơn, vẫn gọi hắn một tiếng Hắc đại ca.
Trên đời này nếu có một người bất kính trọng với Hắc Ảnh, tuy Hắc Ảnh không so đo, nhưng tất cả huynh đệ Cao gia đều tức giận vô cùng, cố gắng thay Hắc Ảnh đòi lại công đạo, quả thực Hắc Ảnh đã trở thành như huynh đệ Cao gia bọn họ, cho nên thế nhân không chỉ biết năm huynh đệ Cao gia, còn biết đến có một Hắc Ảnh Cao gia mà tiền tài của Cao gia cùng mọi thứ mặc dù Hắc Ảnh thủ dụng, chính là trong lòng cảm tạ Cao gia bọn họ, cũng không chịu đa dụng.
Nhưng hiện tại Hắc Ảnh chỉ có một mình, hắn cũng không tùy thị lão đại Cao gia.
Cao Dật Dũng chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng y rời nhà lâu ngày, Cao gia đã sớm biết tin tức của lão lục Cao Dật Linh ở Miêu Cương, cho nên phái Hắc Ảnh đi đến Miêu Cương tìm Hắc Ảnh, mà hiện tại Hắc Ảnh đã tới nơi này.
Cao Dật Dũng đang muốn đứng lên gọi Hắc Ảnh, Tố Phi Văn kéo y xuống, “Im lặng một chút, đừng nói.”
Cao Dật Dũng nhìn Tố Phi Văn một cái, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”
Tố Phi Văn thở dài. “Kinh nhờ ngươi, nhìn tình hình được không? Thấy gì không?”
Cao Dật Dũng ngoại trừ Hắc Ảnh ra còn thấy cái gì, y lắc đầu. “Nhìn cái gì!”
Tố Phi Văn biết y thô chi đại hiệp, nhưng y thô chi đại hiệp đến mức này, cũng làm cho hắn không khỏi lắc đầu.
Hắn nhẹ giọng nói: “Có thấy tiểu hài tử dáng người không quá cao ở cạnh cửa, ăn mặc rách rưới, đang vừa tiến tới, nhìn nam nhân mặc hắc y không?”
Y rốt cuộc cũng chú ý đến. Y ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc. “Hài tử kia như đang khóc?”
“Chính là đang không thôi sao? Không biết hắn khóc bao lâu, mắt đều đỏ lên rồi.”
Cao Dật Dũng càng muốn làm rõ. “Hắn nhìn Hắc Ảnh làm gì? Muốn cướp sao? Mà muốn cướp thì làm gì phải khóc như thế này?”
Đối với kết luận của y làm cho Tố Phi Văn vừa buồn cười vừa tức giận, trách mắng nhẹ: “Ngươi thật ngu ngốc, trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Ngươi không phát giác nam nhân hắc y kia tuy rằng làm bộ không có chuyện gì, cũng làm bộ chính mình bình tĩnh, không nhìn qua nam hài kia, nhưng hắn luôn theo bản năng chú ý đến sự an toàn cho nam hài kia sao?”
Nhưng Cao Dật Dũng hoàn toàn nhìn đoán không ra, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, Hắc Ảnh dữ thế vô tranh, công việc lại rất bề bộn, sẽ không có ân oán với người nào hết.”
Hắn lảng đi nơi khác, chiếu theo tính tình của Tố Phi Văn trước kia, nhất định cho y một cái tát, nhưng giờ hắn chỉ có chút cả nhận nói: “Kính nhờ, ngươi nhìn ánh mắt của hắc y nam nhân, chú ý ánh mắt của hắn lay động hướng nơi đó?”
Tố Phi Văn nói như vậy, rốt cục Cao Dật Dũng cũng phát giác ánh mắt của Hắc Ảnh hướng nhìn nam hài kia.
Hắc Ảnh thở dài thật mạnh, biểu cảm xơ cứng trên mặt lơi lỏng, trở nên có chút nhu hòa, nói nhỏ: “Lại đây ăn cơm.”
Trên người nam hài có vết thương, Hắc Ảnh mới gọi, hắn liền sợ hãi đi tới, Hắc Ảnh thay hắn gọi một chén cơm, hai ngươi lặng lẽ ăn cơm cùng nhau, nam hài cúi đầu yên lặng ăn cơm, cũng không có gắp đồ ăn, vẫn chỉ ăn cơm trắng, cũng không biết có phải đang nhai, hơn nữa vừa ăn vừa khóc không khí trầm mặc, khiến cho người ta không rõ tột cùng bọn họ có quan hệ gì.
Cao Dật Dũng không dám tìn, “Hắc Ảnh có biểu cảm? Ta cùng sống với hắn, chưa từng thấy hắn có biểu cảm.”
Tố Phi Văn nói: “Ngươi đừng gọi nam nhân hắc y kia, nam hài kia thật đáng thương, trên người đều là vết thương, ánh mắt hắn nhìn nam nhân hắc kia đều là sùng bái với yêu thương, cho họ thời gian bên nhau.”
“Yêu?” Cao Dật Dũng thiếu chút nữa ngạnh trụ, y nói: “Hài từ kia là nam mà?”
Y nói lời này, phạm vào điều tối kỵ của Tố Phi Văn, hắn lạnh lùng nói: “Ta cũng là nam vậy, ngươi quên sao?”
Cao Dật Dũng lập tức biết mình nói sai, y luống cuống lên, Tố Phi Văn đối với hắn kiều mị động lòng người, nhưng tính tình của hắn cũng không tốt, nếu nóng giận lên rất khó trấn an, y vội vả muốn thu lại sai lầm vừa rồi của chính mình.
Tố Phi Văn đứng lên nói với tiểu nhị bên cạnh: “Tiểu nhị, hai gian phòng, càng xa xàng tốt, ta muốn phòng hảo hạng sạch sẽ nhất, còn cấp cho cái người không biết suy nghĩ (đầu óc như quả nho) này giường ghép bẩn nhất, đưa ta lên trước nghỉ ngơi, ta không ăn.”
Tố Phi Văn sớm lên gác nghĩ ngơi, mặt Cao Dật Dũng sốt ruột, đi theo sau hắn, khi muốn vào phòng, Tố Phi Văn liền đóng cửa trước mặt y, cười lạnh nói: “Cao ngũ công tử, ngươi đi nhầm phòng, bên ngoài nhiều nữ nhân lắm, ngươi tuyển một người trung ý, mang về Cao gia đi.”
Cao Dật Dũng thấy hắn nói chuyện lạnh lùng như thế, biết Tố Phi Văn bốc hỏa, y ôm đầu ảo não, cố mạng chửi mình: “Ta thật ngu ngốc, ngu ngốc, ngốc tử, cái gì không nói lại nói lời như thế? Ngu ngốc, ngốc tử, ngươi thật là không biết suy nghĩ, không thể tưởng ngươi thật ngu ngốc như vậy…”
Còn Tố Phi Văn ở trong phòng nghiêm mặt thôi cười, chợt nghe bên ngoài y tự sỉ vã mình, lời đầy hối lỗi, Tố Phi Văn lắng tai nghe, liền nhịn không được cười. Lửa giận tuy đã tiêu đi phân nữa, nhưng vẫn chưa tắt toàn bộ, hắn rót chén trà đưa lên miệng, hừ mộ tiếng: “Cho ngươi đứng ngoài một đêm, phạt một chút cũng tốt, ngốc tử.”
Tuyết điêu ngồi ghế bên cạnh, cũng lộ vẻ mặt đồng ý, mãnh lực gật đầu, như đang nói: đúng vậy, Cao Dật Dũng là một ngốc tử.