Edit: jena
Tư Thần gỡ chìa khóa trên nguc của lão đầu bếp ra.
Nhà ăn là một trận hỗn loạn.
Nhóm búp bê bệnh nhân ồ ạt nhảy lên người của nhóm búp bê nhân viên. Xé rồi c4n, dù tứ chi bị chặt đứt cũng không thèm để ý, điên cuồng giải tỏa thù hận sôi trào.
Bông và lông tơ bay loạn, vải vóc và cúc áo bị xé rách rơi vãi khắp nơi.
Tiểu Chu giơ cây đinh ba của mình lên, có vẻ cũng muốn gia nhập cuộc chiến, đáng tiếc nó không có chân dài, đành phải ngồi trong túi áo Tư Thần hô vang cố lên, lâu lâu lại "Gào gào" một câu, k1ch thích tinh thần chiến đấu của bạn bè.
Một con búp bê vải rách nát bị dao ăn đâm thủng nguc.
Búp bê nhân viên to lớn quăng nó ra ngoài.
Búp bê vải rơi xuống đất một cái "phịch", rớt ngay chân Tư Thần.
Tư Thần nhặt nó lên, vuốt vuốt một chút. Búp bê bệnh nhân mềm oặt, còn phát ra một tiếng "chíp", nhưng không nói thêm câu nào khác.
Cậu đưa búp bê cho Tiểu Chu.
Nửa đầu của búp bê nhỏ đã bị xé rách, những sợi bông dơ bẩn bị kéo ra ngoài, không thể nhét vào trong nữa.
Tiểu Chu đau lòng: "Đây, là, Hoa Hoa."
Hoa Hoa là bạn chung phòng của cậu bé. Trong nhà cũng có chút tiền, nghe nói phòng khám Tâm Hồn có thể chữa khỏi bệnh 100% nên người nhà không ngại đường đi xa ngàn dặm chở cô bé đến đây.
Hoa Hoa mắc bệnh tự kỷ. Dựa vào trình độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-duy-xam-lan/3168888/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.