Edit: jena
Đầu Trần Chấp Chu đau muốn nứt ra, cả người nhẹ tênh, đi trên đường như đạp lên mây.
Bất tri bất giác, trên cánh tay cậu toàn là vết máu do chính mình làm.
Trường thi đang đồng hóa bọn họ, đặc biệt là sau khi họ bước vào tòa tháp này.
Trần Chấp Chu gần như dùng hết sức lực mới có thể chống cự lại cơn buồn ngủ.
Ngủ ở trường thi khác thì cùng lắm chỉ cần nộp giấy trắng, sang năm thi lại; ngủ ở trường thi này thì có khả năng không thể mở mắt thêm lần nào nữa.
Trần Chấp Chu dự định tốc chiến tốc thắng, vì vậy cậu đến thẳng phòng số 9.
Trên làn da của cậu mọc ra lớp vảy rắn màu trắng.
Trần Chấp Chu chống tay lên tường, lảo đảo nghiêng ngả mà đi, cảm giác như mình đã đi qua một thế kỷ rồi vậy.
Nhưng trên bản đồ, cậu chỉ mới đi được một nửa lộ trình.
Phòng số 9 nằm ở nơi sâu nhất của hành lang.
Trần Chấp Chu quay đầu, nhìn hành lang không một bóng người, đột nhiên có chút hối hận với quyết định này.
Cậu không quá hứng thú với việc học cao học ở thành Bạch Đế, nếu đã có tên trong danh sách dự thi, hẳn là cậu đã được Bạch Đế ngầm thừa nhận.
Thiên phú của Trần Chấp Chu rất tốt. Cậu sống đến ngày hôm nay vẫn chưa gặp qua chuyện gì khiến bản thân suy sụp mà luôn cảm thấy "Có", không bao giờ phân vân giữa "Có thể" và "Không thể".
Nhưng bây giờ, Trần Chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-duy-xam-lan/3168781/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.