Chương trước
Chương sau
Tống Trì muốn uống trà mà Tống Tương lại đang rửa mặt. Ngu Ninh Sơ do dự một lát liền đi ra cửa nội thất gọi A Cẩn vào hầu hạ chủ tử.

Lúc ở Dương Châu, Tống Trì đã dùng chiêu này lừa nàng một lần. Lần này, nàng sẽ không bị hắn lừa nữa đâu.

A Cẩn không biết tình huống bên trong nên vừa nghe Ngu Ninh Sơ gọi liền đi vào ngay. Cho đến khi hắn bưng chén trà đưa đến trước mặt chủ tử bị chủ tử liếc mắt thì lúc này A Cẩn mới phản ứng lại, vừa rồi hắn không nên đứng ở cửa!

Sau đó, cơm chiều được nha hoàn bê vào. Ngu Ninh Sơ ngồi đưa lưng về phía Tống Trì dỗ Tống Tương ăn no rồi nàng cáo từ.

Tống Trì nằm sấp trên giường, yên lặng nghe tiếng bước chân nàng rời đi, hàng mi dài rũ xuống giống như đã ngủ.

Trong cung, Chính Đức Đế vô cùng quan tâm đến tiến độ thẩm án của Cẩm Y Vệ. Hắn nóng lòng muốn biết rốt cuộc là ai muốn ám sát hắn.

Thích khách ở Hương Sơn đại đa số đều chết tại chỗ, thị vệ chỉ bắt được hai người sống sót. Trong lòng Hàn Quốc Cữu cũng biết hắn hộ giá bất thành nên vội vàng muốn thể hiện trước mặt Hoàng Thượng. Vì vậy, hắn đã tự mình thẩm vấn hai tên thích khách kia nhưng một người thì một mực khẳng định mình không bị người sai khiến mà chỉ muốn giết hôn quân thay trời hành đạo, người còn lại cũng kiên quyết không chịu mở miệng. Nhìn sắc trời tối dần, Hàn Quốc Cữu cũng thấy mệt mỏi nên đành trở về tắm rửa thay y phục rồi vào cung phục mệnh.

“Bệ hạ đừng nóng vội, tuy rằng hai người bọn họ cái gì cũng không khai nhưng dưới các thủ đoạn tra tấn của Cẩm Y Vệ mà cũng không thể khiến bọn chúng mở miệng đủ chứng minh trước khi bọn họ hành thích Hoàng Thượng đã được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc. Loại người này tuyệt đối không phải giang hồ mãng phu bình thường, bọn họ nhất định là các tử sĩ do quan viên có ý đồ mưu phản tỉ mỉ bồi dưỡng.”

Dựa vào kinh nghiệm thẩm án trong nhiều năm qua, Hàn Quốc Cữu nhanh chóng đưa ra suy đoán của mình.

Chính Đức Đế vẫn nhớ cảnh tượng Hàn Quốc Cữu chỉ lo chạy trốn một mình liền thấy Hàn Quốc Cữu thật chướng mắt nên cố ý bắt lỗi trong lời của Hàn Quốc Cữu: “Như lời ngươi nói thì bọn họ ngay cả tra tấn cũng không sợ thì làm sao ngươi có thể thẩm án được? Nếu bọn chúng không khai gì thì làm sao ngươi biết bọn hắn là tử sĩ do quan viên nuôi dưỡng? Có lẽ bọn họ thật sự là giang hồ mãng phu trời sinh xương cốt cứng nên mới không sợ cực hình của các ngươi thì sao?”

Hàn Quốc Cữu được Chính Đức Đế xem trọng quá lâu, đã rất nhiều năm rồi hắn chưa từng bị mắng như vậy.

Hàn Quốc Cữu đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng quỳ xuống nói: “Thỉnh Hoàng Thượng cho lão thần thêm ba ngày nữa. Ba ngày sau, thần nhất định tra ra hung thủ thật sự!”

Chính Đức Đế tự nhiên cũng biết được thủ đoạn bức cung của Cẩm Y Vệ nên chỉ lạnh lùng nói: “Được, Trẫm cho ngươi thêm ba ngày, ba ngày sau Trẫm phải chính tai nghe bọn họ thú nhận.”

Như vậy, Hàn Quốc Cữu vừa không thể giết người diệt khẩu lại vừa không thể nào tùy tiện vu tội quan viên nào để lừa gạt hắn.

Cả người Hàn Quốc Cữu toát mồ hôi lạnh nhưng hắn có lòng tin với thủ đoạn của Cẩm Y Vệ thì hai tử sĩ kia chắc chắn không thể kiên trì được ba ngày.

Hàn Quốc Cữu vội vàng quay trở lại Cẩm Y Vệ tiếp tục thẩm vấn hai tử sĩ kia. Ngày hôm sau, Chính Đức Đế tự mình đến Quận Vương Phủ thăm Tống Trì. Thái tử và An vương cũng đi theo cùng.

Vết thương trên lưng Tống Trì đến ngay cả Chính Đức Đế cũng không dám nhìn nhiều. Hắn càng nhìn càng sợ, càng cảm thấy may mắn vì bên cạnh mình có một trung thần như Tống Trì.

“Trong thời gian này, Tử Uyên cứ an tâm dưỡng thương. Chờ ngươi khỏi bệnh, Trẫm có trọng trách muốn giao cho ngươi.” Ngồi ở bên giường Tống Trì, Chính Đức Đế quan tâm nói.

Tống Trì ngoái đầu nhìn ra phía sau đầu vai, giọng nói đầy tiếc nuối: “Thần chỉ sợ thương thế khôi phục chậm chạp làm lỡ đại sự của Hoàng Thượng.”

Chính Đức Đế lắc đầu: “Chuyện cũng không vội như ngươi nói. Ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh đi, chờ ngươi khỏe lại rồi nói sau.”

Tống Trì gật đầu.

Thái tử cũng tiến lên an ủi hắn vài câu. Hắn là người tâm ngoan thủ lạt nhưng lại rất thưởng thức biểu hiện của Tống Trì trong vụ án ở Dương Châu. Hàn Tông Duyên thì ngược lại, hắn là loại người giá áo túi cơm mà Thái Tử ghét nhất.

Tống Trì trước mặt Thái tử giống như một cận thần hơn, xét về quan hệ cá nhân thì trong hai vị Hoàng tử, Tống Trì có quan hệ thân thiết hơn với An vương.

Ở trước mặt Thái Tử, Tống Trì luôn cư xử giống như một thần tử, còn về quan hệ cá nhân thì hắn thân thuộc với An Vương hơn.

An Vương có chút đồng cảm với Tống Trì nên lúc Chính Đức Đế cùng Thái Tử rời đi thì An vương lại ở lại. Hắn muốn ở lại trò chuyện với Tống Trì thêm một chút.

“Ai, ngươi xem ngươi chỉ được mỗi cái tướng mạo tốt nhưng giờ hai bên vai mỗi bên thủng một lỗ. Tương lai ngươi thành thân có khi nào vì cái này mà dọa tức phụ ngươi chạy mất không.”

Hoàng Đế không có ở đây, An Vương lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ như bình thường. Một tay hắn lắc quạt gấp, một tay kéo trung y của Tống Trì ra vừa xem vừa bình luận.

Tống Trì không thèm để ý: “Cháu đường đường là nam nhi bảy thước, lấy kiến công lập nghiệp làm đầu sao lại ngại mấy cái này được.”



An Vương không kiên nhẫn nhất là đề cập đến cái gì kiến công lập nghiệp. Hắn chỉ cảm thấy so với Hàn Tông Duyên thì bộ dáng Tống Trì vừa nhã nhặn vừa đứng đắn, còn Hàn Tông Duyên thì là cùng một loại người với hắn.

Lúc này, A Cẩn tiến vào để thay thuốc cho Tống Trì.

An vương di chuyển đến cuối giường nhìn, chậc lưỡi nói: “Tử Uyên à, ngươi chưa từng đụng vào nữ nhân nên không biết thời điểm này mà có hai mỹ nhân ôn nhu như nước hầu hạ thì ta đảm bảo vết thương của ngươi sẽ bớt đau được bảy phần.”

Trong đầu Tống Trì hiện lên cảnh tượng Ngu Ninh Sơ giúp hắn thay cái áo bị ướt ở Dương Châu. Hương thơm trên người nàng, khuôn mặt đỏ bừng cùng hơi thở ấm áp của nàng quả thật giúp hắn quên đi nỗi đau trên vai.

Chờ A Cẩn lui ra, Tống Trì một lần nữa nằm sấp xuống giường tự giễu nói: “Cháu bị thương thành như vậy, cho dù có mỹ nhân cũng chỉ có thể nhìn mà không làm được gì. Đây chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?”

An Vương không biết nghĩ đến cái gì, cười ha ha tiến đến bên tai Tống Trì nói: “Vậy cũng chưa chắc, ngươi không thể động đậy nhưng tự mỹ nhân kia có thể phục vụ ngươi a.”

Tống Trì ngẩn ra, đợi hắn phản ứng lại ý tứ của An Vương cũng chỉ lắc đầu không nói.

Sau khi trò chuyện một hồi, Tống Trì bỗng nhiên nhắc đến Hàn Tông Duyên: “Bình thường, cháu thấy Nhị thúc và Hàn Tông Duyên như hình với bóng, sao hôm nay cháu không thấy hắn đi cùng thúc vậy?”

An Vương cười nhạo nói: “Hắn vừa mới có được một mỹ nhân nên hận không thể thời thời khắc khắc đắm mình trong ôn nhu, làm sao hắn chịu lãng phí thời gian đến thăm ngươi chứ?”

Tống Trì nhớ tới cái gì đó, thần sắc có chút phức tạp nói: “Chẳng lẽ chính là vị Đan Nhụy cô nương mà mấy ngày trước Nhị thúc vừa nhắc đến sao?”

An Vương bị biểu tình của hắn chọc cười, lắc quạt nói: “Ngươi a, chỉ là con hổ giấy. Ngươi không biết loại chuyện này càng kích thích thì càng hăng hái sao. Ta thực sự chờ mong phản ứng của ngươi khi gặp được Đan Nhụy cô nương kia.”

Tống Trì: “Chuyện vui vẻ như vậy, Nhị thúc vẫn nên đi tìm Tông Duyên đi.”

An Vương cười to nhưng trong lòng hắn quả thật có chút ngứa ngáy nên sau khi dặn dò Tống Trì chú ý nghỉ ngơi liền cáo từ ngồi xe ngựa đi tới Phủ Quốc Cữu.

Hai ngày nay, không khí Phủ Quốc Cữu vô cùng nặng nề. Lần này, Hoàng Thượng đi Hương Sơn ngắm cảnh lại bị thích khách tấn công. Hàn Quốc Cữu thân là chưởng quản Cẩm Y Vệ, việc bố trí canh phòng đều do Hàn Quốc Cữu tự mình làm. Hiện giờ lại xuất hiện thích khách, cho dù Chính Đức Đế thật sự coi trọng Hàn Quốc Cữu nhưng áp lực của Hàn Quốc Cữu cũng rất lớn. Trước khi tra ra được hung thủ sau màn, Phủ Quốc Cữu từ trên xuống dưới đều không dám buông lỏng.

Buổi sáng trước khi ra ngoài, Hàn Quốc Cữu đã mắng Hàn Tông Duyên một trận. Hàn Tông Duyên không dám ra ngoài làm bậy, ở nhà hắn cũng không dám đi tìm ca cơ mỹ thiếp nên dứt khoát ngồi ở thư phòng xem sách giết thời gian.

Biết được An vương đến tìm Đan Nhụy, Hàn Tông Duyên liền cho người dẫn An Vương đến phòng ngủ của hắn chờ, sau đó lại cho người đi mời Đan Nhụy đưa tới đó. Loại người chỉ biết trầm mê tửu sắc như bọn họ, ngoại trừ thê tử không thể chia sẻ thì những thiếp thất ca cơ khác đều có thể tùy ý trao đổi đùa bỡn.

“Ngươi không chơi cùng chúng ta sao?” An Vương lắc quạt hỏi.

Hàn Tông Duyên vẻ mặt khổ sở: “Phụ thân ta đang vội vàng điều tra vụ án, ta nào dám làm bậy lúc này. Nếu ông ấy biết có khi lại đánh chết ta mất.”

Chờ Đan Nhụy đến, Hàn Tông Duyên dặn Đan Nhụy hầu hạ An Vương cho tốt còn hắn quay trở về thư phòng.

An Vương có mỹ nhân làm bạn nên bảo hai thị vệ đi cùng canh giữ ở bên ngoài, không cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy.

Không lâu sau, bên trong truyền đến động tĩnh làm người ta đỏ mặt.

Hai thị vệ đã sớm quen chỉ có thể yên lặng nuốt nước miếng, trong lòng lại nghĩ thanh âm của vị Đan Nhụy cô nương kia thật sự là quá tra tấn người khác.

“Ai da. Vương gia, áo choàng của ngài bị nô tỳ làm bẩn mất rồi.”

“Không có gì đáng ngại, lát nữa cho ta mượn một cái của công tử nhà các ngươi là được.”

Động tĩnh này kéo dài khoảng hai khắc, An Vương ngửa mặt ngã xuống giường, sắc mặt ửng đỏ, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Đan Nhụy ôn nhu nằm tựa vào trong ngực hắn.

Nghĩ đến buổi trưa còn phải hồi cung, An vương liền bảo Đan Nhụy đến tủ quần áo của Hàn Tông Duyên lấy cho hắn một cái áo choàng.



Đan Nhụy làm nũng nói: “Nô tỳ không còn chút khí lực nào, Vương gia tự mình đi đi.”

An Vương liếc nàng một cái, nhéo nhéo mặt nàng rồi tự mình xuống giường.

Hắn đi đến tủ quần áo bên cạnh mở ra. Trong lúc hắn còn đang chọn lựa thì mỹ nhân từ phía sau đi tới ôm lấy hắn, xoa nắn cả người hắn.

An Vương vừa chọn y bào vừa cười nói: “Hôm nay không còn thời gian, lần sau…”

Lời còn chưa dứt, một cây trâm đột nhiên hung hăng đâm vào cổ hắn!

An Vương trợn to hai mắt, một tay che cổ gian nan xoay người.

Đan Nhụy nhanh chóng ném long bào Minh Hoàng trong tay vào trong tủ quần áo. Sau đó, nàng lại đem An Vương cổ còn đang phun máu đẩy vào trong tủ quần áo còn nàng cả người không mảnh vải che chắn chạy ra ngoài.

Trên mặt nàng còn dính máu do An Vương phun ra. Nhìn thấy thị vệ ở cửa, Đan Nhụy ra vẻ hoảng hốt che miệng định lui vào bên trong.

Hai thị vệ sửng sốt một lát lập tức phản ứng lại chạy vào nội thất.

Lúc này, Nhị hoàng tử còn chưa hoàn toàn tắt thở. Hắn đang dùng một tay cố gắng bịt vêt thương ở cổ, một tay khác cầm lấy bộ long bào Minh Hoàng kia đưa tới cho thị vệ phảng phất muốn nói cái gì đó.

Một thị vệ nhìn thấy cảnh này đã bị dọa choáng váng, người còn lại coi như bình tĩnh. Hắn cầm long bào nhiễm máu trong tay Nhị hoàng tử xoay người nói với thị vệ kia: “Ta tiến cung đi thông báo Hoàng Thượng, ngươi ở chỗ này canh chừng Vương gia!”

Nói xong, hắn nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hàn Tông Duyên ở thư phòng nghe được một ít động tĩnh cảm thấy nghi hoặc nên đi ra ngoài nhìn. Khi hắn ra đến nơi chỉ kịp thấy bóng lưng hoảng hốt của thị vệ kia. Hắn nhíu mày đi vào nội thất, còn chưa thấy rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì một mỹ nhân thất hồn lạc phách cả người đầy máu đột nhiên vọt tới quỳ gối ôm chặt lấy chân hắn khóc lóc kể lể: “Công tử, Vương gia phát hiện đại sự của ngài, ta nhất thời nóng nảy…”

Ngay lúc này, thị vệ canh giữ trước tủ quần áo xoay lại với ánh mắt khó tin. Đồng thời, lúc hắn xoay người cũng lộ ra thi thể không nhúc nhích của An Vương.

Hàn Tông Duyên mềm nhũn chân, quỳ xuống.

Trong cung, Chính Đức Đế đang nói chuyện với Hàn Hoàng hậu.

Hàn Hoàng Hậu là muội muội ruột của Hàn Quốc Cữu. Nghe nói Hoàng Thượng có chút tức giận Hàn Quốc Cữu nên Hàn Hoàng Hậu vội vàng đến nói tốt cho Hàn Quốc Cữu.

Hậu cung Chính Đức Đế có vô số mỹ nhân nhưng chỉ có Hàn Hoàng Hậu thành công sinh hai long tử cho hắn nên Chính Đức Đế rất sủng ái Hàn Hoàng Hậu. Ngay khi hắn nghe Hoàng Hậu nói đến tai cũng bắt đầu nhũn ra thì thị vệ bên cạnh An Vương chạy vào ôm long bào nhiễm máu quỳ xuống khóc rống nói: “Hoàng thượng, Hàn Tông Duyên tàng trữ long bào bị Vương gia vô tình phát hiện. Vương gia còn chưa kịp rời đi đã bị bọn họ giết!”

Chính Đức Đế, Hàn Hoàng Hậu đều choáng váng ngay tại chỗ. Nhất là Hàn Hoàng Hậu, nước mắt đã cuồn cuộn rơi xuống: “Ngươi nói lại lần nữa, hài tử của ta làm sao?”

Thị vệ nâng long bào nhiễm máu lên, nước mắt rơi như mưa nói: “Vương gia, Vương gia không còn…”

Trước mắt Hàn Hoàng Hậu tối sầm lại, ngã xuống trước mặt Chính Đức Đế.

Chính Đức Đế theo bản năng đỡ lấy Hàn Hoàng Hậu. Hắn chỉ có hai nhỉ tử duy nhất, bây giờ lại chết một người. Con ngươi Chính Đức Đế muốn nứt ra, gào lên: “Người đâu! Người đâu!”

Sau khi Bình Tây Hầu đi tới biên cương nhậm chức, Thẩm Trác cũng được điều vào cung đảm nhiệm chức Thống Lĩnh Ngự Tiền thị vệ. Vừa rồi, chính hắn đã mang thị vệ của An Vương tiến vào, lúc này hắn còn đang chờ ở bên ngoài.

Nhìn thấy Thẩm Trác, Chính Đức Đế cắn răng nói: “Ngươi lập tức cho người đi bắt cho được Hàn Thống. Sau đó, ngươi dẫn người bao vây Phủ Quốc Cữu, không có mệnh lệnh của Trẫm thì trên dưới Hàn gia một người cũng không được ra ngoài!”

Mà Hàn Thống trong miệng hắn, chính là đệ nhất quyền thần của triều đình, Hàn Quốc Cữu.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.