Chương trước
Chương sau
Tống Trì chuyển về trụ sở Cẩm Y Vệ nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa thì bên Phùng Việt cũng bắt hết những người có liên quan trong vụ án mưu phản nhà họ Tô.

Sau đó, Phùng Việt đến thăm Tống Trì hai lần, lần nào bộ dạng hắn cũng muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Chờ Phùng Việt đến lần thứ ba thì Tống Trì chủ động lên tiếng trước: “Đại nhân. Vết thương này của hạ quan chỉ sợ không chịu được xe ngựa xóc nảy, nếu hạ quan đi cùng đại nhân chỉ sợ sẽ làm chậm trễ hành trình của đại nhân. Nếu đại nhân cho phép thì hạ quan muốn nhờ đại nhân áp giải phạm nhân về Kinh trước. Qua hai ngày nữa, hạ quan sẽ dẫn đoàn người Ngu gia biểu muội đi về bằng thuyền. Chờ vết thương ổn định hơn thì hạ quan sẽ tìm bến tàu xuống rồi đi ngựa tăng tốc về hội hợp với đại nhân sau. Đại nhân xem như vậy được không?”

Trước khi hai người bọn họ rời khỏi Kinh Thành, Chính Đức Đế đã dặn dò muốn đem đám người Tô gia áp giải về Kinh bằng đường bộ, ông muốn mượn cơ hội này để chấn nhiếp những văn nhân và dân chúng trên đường đi. Hiện tại, vụ án đã xử lý xong, nếu bọn họ còn trì hoãn ở Dương Châu chỉ sợ sẽ thu hút ngày càng nhiều “sĩ tử hiệp nghĩa” đến đây. Hơn nữa, thời tiết nóng nực ở Dương Châu thật sự khiến người ta khó chịu, Phùng Việt chỉ muốn nhanh chóng trở về Kinh phục mệnh.

Hắn đến thăm Tống Trì chính là hy vọng Tống Trì có thể để cho hắn xuất phát trước. Lúc này, Phùng Việt nghe Tống Trì chịu mở lời thì hắn liền đáp ứng ngay. Sau đó, hắn còn nói Tống Trì rằng việc dưỡng thương quan trọng hơn, nếu thân thể Tống Trì còn chưa khỏe thì không cần vội vàng lên đường.

Sau khi hai người thương lượng xong, sáng hôm sau Phùng Việt liền triệu tập mười ba Cẩm Y Vệ còn sót lại do hắn mang từ Kinh Thành đến. Sau đó, hắn lại gọi thêm năm mươi quan binh ở Dương Châu cùng nhau áp giải nghi phạm rời khỏi thành Dương Châu.

Cẩm Y Vệ vừa đi, đám mây đen lớn trên bầu trời Dương Châu giống như cũng đi theo. Tòa thành phồn hoa giàu có này lại khôi phục sinh cơ bừng bừng như trước, chỉ có những người có liên quan đến Tô gia bị bắt lên tiếng bất bình thay họ.

Nếu vụ án đã phá xong, Tống Trì liền mang theo A Mặc chuyển về Ngu gia. Lần này, hắn dặn dò Ngu Ninh Sơ mau chóng giải quyết việc giải tán người hầu cũ của Ngu gia. Nếu không có ngoài ý muốn, hai ngày sau bọn họ liền khởi hành trở về Kinh.

Ngu Ninh Sơ đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Trong khoảng thời gian này, nàng đã để cho Lý quản sự hỗ trợ bán đi các cửa hàng và điền sản mà Ngu Thượng mua ở Dương Châu. Còn tòa nhà bọn họ đang ở là do mẫu thân nàng mua, là nơi nàng lớn lên từ nhỏ nên Ngu Ninh Sơ quyết định giữ lại tòa nhà này. Mẫu thân nàng cũng được chôn cất ở Dương Châu, về sau chắc chắn nàng sẽ còn đến đây để tế bái bà. Mặc dù, lần tế bái tiếp theo có thể là nhiều năm sau.

Về phần người hầu cũ của Ngu gia, Ngu Ninh Sơ chọn một đôi vợ chồng trung hậu thành thật ở lại trông coi nhà cửa. Những người còn lại nàng đều cho giải tán hết, không để lại bất cứ ai.

Lúc dùng cơm chiều, Ngu Ninh Sơ nói với huynh muội Ngu Dương: “Tỷ đã đuổi hết người hầu đi rồi. Sáng sớm ngày mốt, chúng ta sẽ xuất phát đi Kinh Thành nên tạm thời từ đêm nay đến tối ngày mai thì Uông tẩu chiếu cố cho các ngươi. Chờ chúng ta đến Kinh Thành, tỷ tỷ sẽ mua lại người hầu mới cho các ngươi.”

Hai tháng nay, Ngu gia luôn chìm trong không khí âm trầm. Ngu Dương và Ngu Lăng sớm đã chán ghét cuộc sống như vậy. Vì có thể chuyển đến sống ở Kinh Thành, bọn họ ngoan ngoãn đáp ứng hết mọi thứ.

Sau đó, Uông tẩu dẫn hai huynh muội đi xuống.

Lúc này, A Mặc lại đây cầu kiến đưa cho Ngu Ninh Sơ một phong thư.

Không cần nói nàng cũng biết bức thư này là do Tống Trì viết.

Ngu Ninh Sơ trở về viện của mình rồi mới mới mở thư ra. Trên thư chỉ có lác đác vài chữ, hắn hy vọng có thể cùng nàng đi thăm thú Dương Châu. Hắn còn bảo nàng không cần phải mang theo nha hoàn, ngay cả xe ngựa hắn cũng đã an bài xong cả rồi.

Ở cuối bức thư, hắn còn vẽ một con một con mèo. Chân trước và chân sau của con mèo đều đang chảy máu, cái đầu nó còn đang cúi xuống liếm láp vết thương.

Tuy rằng, con mèo này vẽ giống y như thật. Nhưng Ngu Ninh Sơ liền nghĩ đến bức tranh thân người đầu mèo lần trước, nàng liền đốt bức thư đi.

Sáng sớm hôm sau, Tống Trì không mời mà đến cùng ba tỷ đệ dùng điểm tâm.

Huynh muội Ngu Dương và Ngu Lăng đã biết thân phận của Tống Trì, trước mặt hắn bọn họ cũng không dám nói chuyện. Chỉ có Ngu Lăng thỉnh thoảng lại nhìn trộm Tống Trì vài lần. Dù sao, bộ dáng của Tống Trì cũng quá anh tuấn, thái độ cũng bình dị gần gũi.

Tống Trì chỉ yên lặng dùng cơm, ai cũng không nhìn. Nhìn thấy mọi người dùng điểm tâm sắp xong, Tống Trì nhẹ nhàng đá vào giày của Ngu Ninh Sơ dưới gầm bàn.

Tay bưng chén của Ngu Ninh Sơ căng cứng, trừng mắt nhìn hắn.

Tống Trì liếc mắt ra ngoài.

Ngu Ninh Sơ biết hắn vô lại. Nếu nàng còn không đồng ý ra ngoài cùng hắn thì chắc chắc Tống Trì sẽ lại làm ra chuyện gì đó để ép nàng.

Đợi sau khi hai huynh muội lui ra, Ngu Ninh Sơ nói với Hạnh Hoa: “Ngày mai chúng ta phải đi rồi. Mà Quận vương khó có dịp đến Dương Châu nên hôm nay ta muốn dẫn Quận Vương ra ngoài đi dạo ngắm cảnh ở Dương Châu. Uông tẩu cũng lớn tuổi rồi, em ở lại cùng tẩu ấy trông coi Thiếu gia và Nhị cô nương cho cẩn thận.”

Hạnh Hoa đáp vâng.

Tống Trì lại nói thêm: “Thành Dương Châu rất lớn, hơn nữa cảnh sắc về đêm cũng rất đẹp. Chúng ta có thể sẽ dùng cơm tối ở ngoài rồi mới về. Ngươi và Lý quản sự không cần chờ, hai người chỉ cần ở lại trông nhà cho cẩn thận là được.”

Hạnh Hoa cao hứng nói: “Cô nương chúng ta còn chưa xem qua cảnh đêm ở thành Dương Châu đâu. Lần này có Quận Vương đi cùng, cô nương nhớ phải đi chơi cho tận hứng đấy nhé.”

Tống Trì mỉm cười: “Đó là việc đương nhiên rồi.”

Ngu Ninh Sơ cảm thấy may mắn khi đến Kinh Thành thì bên người nàng sẽ có thêm Vi Vũ và Ôn ma ma. Bằng không với đạo hạnh của Hạnh Hoa làm sao có thể đề phòng Tống Trì được.

“Lần này chúng ta ra ngoài du ngoạn, biểu muội vẫn nên đổi trang phục nam đi.” Tống Trì nói: “Huynh đã cho người chuẩn bị rồi, lát nữa A Mặc sẽ mang qua cho biểu muội.”

Nói xong, hắn cáo lui trước.

Ngu Ninh Sơ cùng Hạnh Hoa trở về viện tử của mình. Không lâu sau, A Mặc đưa một bộ xiêm y mùa hè màu trắng ngọc bích, chất liệu tinh tế và hoa văn đám mây được thêu tinh xảo. Ngu Ninh Sơ nhìn sơ qua cũng biết bộ xiêm y này chắc chắn không phải vừa mới được chuẩn bị.

Hạnh Hoa cũng không chú ý tới những chi tiết này, nàng chỉ hứng trí bừng bừng vừa hầu hạ cô nương nhà mình thay xiêm y, vừa hào hứng nói: “Nhân dịp ở đây không ai biết cô nương là ai nên cô nương cứ đi chơi cho thoải mái. Vài bữa về Kinh Thành lại phải tuân theo đủ loại quy củ. Đáng tiếc Lam cô nương và Tương cô nương không có ở đây, nếu có bọn họ đi cùng chắc sẽ vui lắm.”

Ngu Ninh Sơ nhìn Hạnh Hoa, nha đầu ngốc này làm như nàng muốn ra ngoài đi chơi lắm vậy.

Ngoại trừ nữ tử nhà dân chúng ra thì các cô nương có chút thân phận muốn ra ngoài chơi cũng không phải việc dễ dàng, nhất định phải có trưởng bối hoặc huynh trưởng đi cùng mới được.



Nếu ngày hôm nay Tống Trì không động tay động chân với nàng thì Ngu Ninh Sơ cũng muốn đi nhìn ngắm cho kỹ nơi nàng được sinh ra và lớn lên.

Sau khi thay xong xiêm y, Ngu Ninh Sơ dặn dò Lý quản sự xong thì cùng Tống Trì lên xe ngựa.

Cuối tháng bảy, thời tiết Dương Châu vẫn rất nóng. Tống Trì đã cho người chuẩn bị băng trên đỉnh xe ngựa.

Không biết có phải vì nguyên nhân này hay do hôm nay Ngu Ninh Sơ búi tóc nam tử làm lộ ra một đoạn cổ nên nàng cảm thấy mát mẻ sảng khoái. Thân thể thoải mái, tâm tình nàng cũng tốt lên theo. Trên đường đi, nàng còn kéo rèm xe lên ngắm nhìn đường phố bên ngoài.

Bọn họ xuất phát quá sớm nên quán nhỏ bên đường còn đang bán bữa sáng, phần lớn là bánh bao và mì linh tinh.

Phát hiện xe ngựa chạy về phía cửa thành, Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu hỏi Tổng Trì: “Huynh muốn đi đâu vậy?”

Tống Trì: “Thừa dịp buổi sáng mát mẻ, trước tiên chúng ta đi bái tế nhạc mẫu. Sau đó, chúng ta lại đến chùa Đại Minh dâng hương và dùng cơm trai. Buổi chiều thì đi du hồ, chạng vạng thì chúng ta đi thuyền ra sông chơi.”

Ngu Ninh Sơ nghe hắn gọi mẫu thân là nhạc mẫu càng ngày càng thuận miệng liền nhíu mày nói: “Trước mặt muội, huynh muốn gọi thế nào muội không quản được. Nhưng trước mộ mẫu thân muội, huynh không được gọi như vậy nữa.”

Tống Trì: “Được, tất cả đều nghe biểu muội.”

Hắn dễ nói chuyện như vậy làm Ngu Ninh Sơ luôn cảm thấy chỗ nào kỳ quái.

Ra khỏi cổng thành, Tống Trì bảo nàng treo rèm hai bên lên.

Dạo này khí trời nóng bức không phải là thời điểm tốt để du ngoạn nên du khách trên đường cũng không nhiều. Nhìn về xa xa có thể thấy được núi non trùng điệp, gần hơn một chút là dòng sông đang lững lờ trôi. Phong cảnh ở đây cùng Kinh Thành có chút bất đồng.

Đột nhiên có một con hồ điệp màu trắng bay vào trong xe ngựa.

Tống Trì cười nói: “Ở kinh thành, huynh từng nghe nói đại tẩu có thể hấp dẫn hồ điệp bay vòng quanh người. Thì ra biểu muội cũng có thể làm được như thế nhưng đáng tiếc là chỉ có một mình huynh nhìn thấy được.”

Ngu Ninh Sơ bị hắn “khen” làm cho mặt nàng nóng lên. Rõ ràng con hồ điệp kia chỉ vô tình bay ngang qua, nó bay lung tung trong thùng xe rồi lại bay ra từ cửa sổ bên kia. Sao hắn lại nói nó bay vòng quanh nàng được chứ?

Đi thêm một đoạn nữa, đột nhiên Tống Trì lên tiếng: “Huynh có chút khát, làm phiền biểu muội rót cho huynh chén trà.”

Ngu Ninh Sơ một bên rót trà cho hắn, một bên thấp giọng nói: “Huynh mà nói ít đi một chút thì sẽ không khát nhanh như vậy đâu.”

Trà đã rót xong nhưng Tống Trì lại không đưa tay ra đón mà ngồi đó đợi nàng. Ngu Ninh Sơ căng mặt đem chén trà đặt ở bên trái hắn rồi lập tức lui về vị trí cũ.

Tống Trì cười cười bê chén trà lên uống.

Gần đến bìa rừng, quan lộ dần biến mất đổi lại thành những con đường nhỏ do người đi quanh năm tạo thành. Xe ngựa bắt đầu xóc nảy, A Mặc điểu khiển xe thấy không an tâm lắm lền cao giọng hỏi: “Quận vương thấy có chỗ nào khó chịu không ạ?”

Tống Trì nhìn xuống cánh tay phải nói: “Chúng ta còn phải đi bao xa nữa?”

A Mặc nói: “Nếu đi bộ chắc phải mất hơn nửa canh giờ là đến ạ”

Tống Trì: “Vậy ngươi dừng xe đi.”

Ngu Ninh Sơ nhìn qua vết thương của hắn, rũ mắt nói: “Mấy ngày trước, muội đã tới tế bái mẫu thân rồi. Phía trước đều là đường núi, huynh cũng không cần phải đến đó đâu. Hay là chúng ta quay về đi.”

Tống Trì: “Chúng ta đều đã đi đến đây rồi, sao có thể không đến bái tế nhạc mẫu được chứ. Như vậy là thất lễ với bà đấy.”

Nói xong, Tống Trì rũ cánh tay phải đứng dậy xuống xe trước.

Lúc Ngu Ninh Sơ đi ra, hắn còn vươn tay trái ra đỡ nàng.

A Mặc lấy sẵn giấy vàng, hương khói và các vật khác ra đặt vào trong một cái giỏ.

Tống Trì: “Chúng ta đi qua kia một chút. Ngươi ở lại đây trông xe đi.”

A Mặc: “Tiểu nhân chỉ sợ một lát nữa sẽ có sát thủ tìm đến.”

Tống Trì: “Ngươi không cần lo lắng, biểu cô nương đã được chân truyền của Hầu gia, nàng chắc chắc có thể bảo hộ ta chu toàn.”

A Mặc nhanh chóng cúi đầu. Sắc mặc Ngu Ninh Sơ đỏ bừng, hung hăng trừng mắt với Tống Trì. Sau đó, nàng đoạt cái giỏ trong tay A Mặc rồi đi về phía trước.

Tống Trì cười đuổi theo.

Nơi này vẫn là dưới chân núi, tuy rằng đường đi không có dốc nhưng hai bên đều là cây xanh dây leo, thanh u hẻo lánh. Ngu Ninh Sơ một mình đi phía trước được một lúc, nghĩ đến thích khách mà A Mặc nói thì bước chân liền càng ngày càng chậm, thẳng đến khi nàng sóng vai cùng Tống Trì.

“Có khi nào thực sự có thích khách tìm đến đây hay không?” Ngu Ninh Sơ nhỏ giọng hỏi.



Tống Trì nói: “Nếu thực sự có thích khách thì bọn họ sẽ đuổi theo Phùng đại nhân chứ theo huynh làm gì.”

Ngu Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vào lúc này, trong rừng cây phía trước đột nhiên truyền đến tiếng sặc sắc làm nàng sợ tới mức lập tức trốn ra sau lưng Tống Trì.

Một con chim lớn màu đen vỗ cánh bay ra ngoài.

Tống Trì cười nói với cô nương phía sau: “Chỉ là một con chim hoang thôi mà. Chẳng phải muội đã luyện được chút công phu rồi sao lại nhát gan như vậy?”

Thấy hắn lại trêu chọc võ nghệ của mình, Ngu Ninh Sơ tức giận nói: “Muội và A Tương chỉ biết dùng nó đùa giỡn để giết thời gian thôi. Với chút võ công mèo cào đấy làm sao muội dám lấy ra để đối địch được chứ?”

Tống Trì ôn nhu nói: “Chờ chúng ta dời đến Quận Vương Phủ. Muội chịu khó đi qua chơi với A Tương nhiều hơn, nếu có cơ hội huynh sẽ giúp hai muội luyện thêm.”

Ngu Ninh Sơ mới không thèm.

Phía trước xuất hiện một ngã ba, Ngu Ninh Sơ chỉ chỉ bên trái rồi hai người tiếp tục đi về phía trước.

Tiếp theo bọn họ cần phải leo núi mới có thể lên đến nơi.

“Vết thương của huynh…”

“Không sao. Chỉ cần không động đến cánh tay phải là được.” Tống Trì nói xong liền giơ tay trái đến đón cái giỏ nàng đang cầm trên tay.

Ngu Ninh Sơ cúi đầu nói: “Muội tự xách được.”

Tống Trì: “Vậy cũng không thể để muội xách được, muội thử nhìn người ta xem.”

Ngu Ninh Sơ ngẩng đầu chỉ thấy trên đường núi phía trước có một đôi phu thê trẻ đang đi xuống. Nam nhân xách giỏ còn nữ nhân khoác tay hắn, cử chỉ rất thân mật.

Thấy nàng thất thần, Tống Trì cướp đi giỏ của nàng.

Ngu Ninh Sơ bất đắc dĩ, đành phải đi ở phía sau hắn.

Một đôi đi lên, một đôi đi xuống rất nhanh liền đụng phải nhau.

Ngu Ninh Sơ tận lực nghiêng đầu, không để cho đối phương nhìn thấy chính diện của mình.

Vừa vượt qua nhau không lâu, phía sau truyền đến giọng nói của phụ nhân trẻ kia: “Hai công tử kia bộ dạng thật tuấn tú, ca ca thì anh vũ còn đệ đệ thì hơi gầy nhưng nhìn cũng có chút đáng yêu.”

Ngu Ninh Sơ nghe mà đỏ lỗ tai.

Tống Trì dừng bước, chờ nàng đi theo bên cạnh mới trêu chọc nói: “Biểu muội phong tư hơn người, ngay cả nữ tử nhìn thấy cũng sinh lòng ái mộ.”

Ngu Ninh Sơ nhanh chân đi về phía trước.

Tai mỹ nhân phía trước đỏ hồng, ngay cả cái cổ thon dài cũng lộ ra một mảng hồng phấn quả thật rất mê người.

Lại đi thêm một đoạn nữa, Ngu Ninh Sơ nhìn thấy mộ mẫu thân nàng ẩn mình giữa núi xanh xanh biếc. Tống Trì thấy nàng đối diện với phương hướng kia lộ ra bi thương, lập tức đè xuống tâm tư đang nhộn nhạo.

Đến trước mộ, Ngu Ninh Sơ bảo Tống Trì đứng đó nghỉ ngơi còn nàng thuần thục đem vật bái tế đều đặt ở trước bia mộ.

Tống Trì đi vòng quanh bia mộ của Thẩm thị. Lúc ra phía sau, hắn liền thấy một đường đất mới.

Đó là dấu vết để lại do có người động vào ngôi mộ.

Trước ngôi mộ, nàng vẫn thành kính quỳ ở đó bày biện.

Tống Trì cúi xuống nhổ mấy cọng cỏ dại mới mọc lên từ vùng đất mới được đào xới. Có một số việc, nàng biết chỉ thêm phẫn nộ và khổ sở. Thà rằng không để nàng biết thì hơn.

Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Tống Trì quỳ xuống bên cạnh Ngu Ninh Sơ. Hai người mỗi người cầm ba nén nhang đồng thời cúi bái.

Ngu Ninh Sơ: “Nương, ngày mai nữ nhi phải trở lại Kinh Thành. Về sau, nữ nhi không thể thường xuyên đến thăm người. Nếu người nhớ nữ nhi thì người nhớ báo mộng cho con biết nhé.”

Tống Trì: “Vãn bối nhất định sẽ bảo vệ tốt cho A Vu. Mọi việc ở kinh thành, bá mẫu không cần lo lắng.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.