Chương trước
Chương sau
Tống Trì vẫn chưa bài trừ hết chất độc ra khỏi cơ thể nhưng hắn không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Mặc dù vậy cơ thể hắn vẫn rất suy yếu, cần phải nghỉ ngơi thêm một thời gian mới phục hồi được như cũ.

Phùng Việt muốn Tống Trì an tâm dưỡng bệnh nên tự mình đứng ra phụ trách truy bắt những người còn lại. Nhưng thật ra người cần bắt đã bắt xong, bây giờ chỉ xem bọn họ có khai ra đồng đảng khác hay không thôi.

Hai ngày sau đó, Tống Trì nằm nghỉ ngơi trên giường. Trưa hôm nay, Phùng Việt có ghé thăm hắn một lần. Tống Trì nói với Phùng Việt: “Mấy ngày trước hạ quan có nghe nói Ngu Trạch bị hỏa hoạn. Nếu bên này đại nhân chưa có việc gì cần hạ quan làm gấp thì hạ quan muốn xin qua bên đó hai ngày. Thẩm Tam gia chỉ có duy nhất người chất nữ này, trước khi đi ông đã nhiều lần dặn dò hạ quan nhất định phải chiếu cố tốt cho Ngu cô nương. Nếu lần này Ngu cô nương xảy ra chuyện gì thì hạ quan không còn mặt mũi nào gặp lại Thẩm Tam gia được nữa.”

Phùng Việt nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn thầm nghĩ cho dù có việc thật thì hắn cũng không dám sai vị Quận Vương đang bị bệnh này đi làm.

“Đây hẳn là việc nên làm. Chuyện Tô gia bên này cũng gần xong rồi, Quận Vương đã vì việc này mà vất vả bữa giờ. Không thì nhân cơ hội này Quận Vương đến Ngu Trạch nghỉ ngơi vài ngày đi. Quận Vương còn đang có bệnh trong người, trụ sở Cẩm Y Vệ mọi thứ đều thiếu thốn sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của Quận Vương.”

“Đa tạ đại nhân đã thấu hiểu. Nhưng nếu vụ án có tiến triển mới thì đại nhân cứ việc cho người gọi hạ quan về.”

Sau khi nói qua với Phùng Việt, chiều ngày hôm đó Tống Trì được A Mặc đỡ lên xe ngựa đi Ngu Trạch.

Ngu trạch.

Chuyện Cẩm Y Vệ ở bên ngoài gióng trống khua chiêng bắt người, Ngu Ninh Sơ cũng được nghe kể lại từ chỗ Lý quản sự.

Nàng lớn lên ở Dương Châu nên cũng biết đến Tô gia ở Thư viện Quảng Lăng. Lúc trước, Ngu Thượng còn vì không kết giao được với Tô Sùng tiên sinh mà nổi giận trên bàn cơm. Ở vùng đất Dương Châu này, danh tiếng của Thư viện Quảng Lăng còn vang dội hơn so với Quốc Tử Giám ở Kinh Thành. Bất kỳ nhà ai có hài tử được vào đọc sách ở Thư viện Quảng Lăng đều sẽ là vinh quang của cả gia tộc. Gia tộc thư hương như thế lại vì mấy bài thơ mà bị Cẩm Y Vệ truy bắt với tội danh mưu phản?

Nàng không ngờ Tống Trì đến Dương Châu phá án chính là phá án kiểu như vậy.

Ngu Ninh Sơ nghĩ đến người duy nhất có thể làm phu quân tương lai của nàng lại là tay sai chuyên tàn sát trung thần thì Ngu Ninh Sơ lại thấy vô cùng bất an.

Sau khi nghỉ trưa xong, Ngu Ninh Sơ vừa mới chỉnh trang lại thì Lý quản sự đã cho nha hoàn đến thông tri cho nàng: “Thưa Cô nương. Quận Vương vừa mới đến, hình như ngài ấy đang bị thương.”

Ngu Ninh Sơ trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Bị thương thế nào? Vết thương có nặng không?”

Nha hoàn kia cũng không biết được Quận Vương bị thương như thế nào, nàng chỉ là người truyền lời mà thôi.

Dù gì hai người cũng có danh nghĩa là biểu ca biểu muội. Chuyện Tống Trì bị thương, Ngu Ninh Sơ cảm thấy nàng qua thăm hỏi hắn cũng là chuyện bình thường.

Sau đó, nàng liền mang theo Hạnh Hoa đến khách viện Tống Trì ở.

Khách viện cũng chỉ là một tiểu viện nằm kế bên chủ viện. Chủ tớ hai người đi qua một cánh cửa hình vòm, sau đó lại đi vòng qua một hòn giả sơn nữa là đến tiểu viện gồm ba gian phòng.

A Mặc đang đứng canh giữ dưới mái hiên. Hắn vừa mới đi tiễn Lý quản sự xong, vừa nhìn thấy Ngu Ninh Sơ liền vội vàng tiến lên hành lễ với nàng.

Theo hầu bên cạnh Tống Trì lúc nào cũng có hai người là A Mặc và A Cẩn, cả hai người Ngu Ninh Sơ đều đã từng gặp mặt. A Cẩn có tướng mạo giống thư sinh trắng trẻo, lại rất hay cười. Còn A Mặc thì là một thiếu niên có ngũ quan đoan chính và kiệm lời. Có thể do hắn thường xuyên đi theo Tống Trì làm việc ở bên ngoài nên làn da hơi đen hơn một chút. Lúc này, Ngu Ninh Sơ nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn lãng của A Mặc có thêm một vết thương mới, thậm chí vết thương còn chưa khép miệng trông rất đáng sợ.

Vì chuyện đám người Tống Trì vây bắt trung lương nên gần đây Ngu Ninh Sơ cảm thấy không mấy hảo cảm với Tống Trì và người của hắn. Nhưng lúc này, nhìn thấy A Mặc bị thương, Ngu Ninh Sơ lại thấy lo lắng thay cho bọn họ.

Nàng dừng ở dưới mái hiên thấp giọng hỏi A Mặc: “Sao ngươi lại bị thương? Ngươi đã bôi thuốc chưa?”

A Mặc cúi đầu, tránh đi vấn đề thứ nhất nói: “Tiểu nhân đã bôi thuốc rồi. Đây chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da, vài bữa nữa là khỏi thôi ạ. Biểu cô nương không cần lo lắng cho tiểu nhân đâu ạ. Quận Vương đang ở bên trong nhưng trên người ngài ấy có vết thương, hành động không tiện nếu ngài ấy có cần gì thì nhờ biểu cô nương chiếu cố giúp ạ.”

Tâm tư Ngu Ninh Sơ lập tức chuyển dời đến trên người Tống Trì, hắn bị thương nặng cỡ nào mới không thể ra ngoài gặp người đây?



Nàng theo bản năng đi vào trong, Hạnh Hoa cũng muốn đi theo nhưng bị A Mặc giơ tay ngăn lại, dùng ánh mắt bảo nàng dừng lại.

Lúc này, Hạnh Hoa mới phản ứng lại. Xuất phát từ lễ nghi, nàng không được phép đi theo vào nội thất mà chỉ được ở bên ngoài chờ sai bảo.

Ngu Ninh Sơ vừa bước vào nội thất liền phát hiện bên trong quá mức yên tĩnh, Hạnh Hoa cũng không có đi theo nàng vào.

Nàng dừng chân ở cửa nội thất, thấp thỏm nhìn về phía giường chỉ thấy trước giường treo tấm màn che chắn hết một nửa bên đầu giường. Từ vị trí của nàng chỉ có thể nhìn thấy chân của Tống Trì.

“Biểu muội đến rồi sao?”

Lúc này, âm thanh vô cùng quen thuộc không khác gì ngày thường từ bên trong truyền đến. Ngu Ninh Sơ cảm thấy trong lòng nhẹ hẳn, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên giường. Lúc này, nàng mới nhìn thấy được mặt của Tống Trì, cả người hắn gầy hẳn đi, sắc mặt tái nhợt.

Hắn ngồi đó mỉm cười nhìn nàng. Ngu Ninh Sơ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, thấy y phục hắn chỉnh tề không nhìn ra chỗ nào bị thương cả.

Tống Trì dường như biết nàng đang tìm cái gì, hắn chỉ chỉ vào phần cánh tay gần bả vai bên phải nói: ‘Huynh bị trúng một mũi tên ở chỗ này, bình thường huynh hở vai áo ra để vết thương được thoáng. Biết muội sắp tới nên mới khoác tạm cái này lên che lại đấy.”

Ngu Ninh Sơ liếc mắt nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn hỏi: “Vết thương của huynh có nguy hiểm không? Mà sao huynh lại bị thương được chứ? Tô gia toàn người đọc sách, các người chỉ đến bắt người thì sao lại bị thương như vậy được?”

Tống Trì nói: “Tô gia cũng có nuôi hộ vệ, ngoài ra còn có tử sĩ cam lòng đứng ra bảo vệ bọn họ. Vậy nên, Cẩm Y Vệ muốn bắt người cũng không phải dễ dàng như vậy.”

Ngu Ninh Sơ rũ mắt xuống, tâm tình phức tạp nói: “Huynh nói cho muội biết đi, Tô gia thực sự mưu phản sao?”

Tống Trì nói: “Chúng ta chỉ phụ trách bắt người Tô gia và đem chứng cứ tìm được đưa đến Kinh Thành. Chuyện còn lại sẽ do đích thân Hàn Quốc Cữu và Hoàng Thượng tự mình thẩm vấn.”

Ngu Ninh Sơ mím môi nghĩ người tốt nào mà rơi vào tay của Hôn Quân và gian thần đều không có kết quả tốt, dù họ vô tội cũng thành có tội.

Sự đồng tình của nàng đối với mọi người nhà họ Tô đều thể hiện lên mặt, Tống Trì thấp giọng nói: “Chuyện này dù huynh không làm thì cũng sẽ có quan viên khác làm. Nếu muội vì chuyện này mà trách huynh thì thật không công bằng. Hơn nữa, có lẽ huynh sẽ giúp Tô gia tìm ra chứng cứ chứng minh Tô gia vô tội. Nhưng trước đó, bắt người là chức trách của huynh, nếu huynh để nghi phạm chạy thoát thì chính là huynh thất trách. Hoàng Thượng sẽ trách tội huynh trước.”

Ngu Ninh Sơ cũng hiểu được đạo lý này, nhỏ giọng nói: “Nếu năm ngoái huynh không chạy ra giúp Cẩm Y Vệ bắt người thì mọi chuyện cũng sẽ không thế này. Huynh không vào làm ở Cẩm Y Vệ thì cũng không cần làm những chuyện này, không cần phải bị người ta mắng.”

Tống Trì cười: “Biểu muội là đang lo lắng cho huynh sao? Muội sợ huynh bị người ta mắng sao?”

Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu nói: “Muội chỉ là cảm thấy huynh là người văn võ song toàn, làm cái gì cũng được sao nhất định cứ phải vào Cẩm Y Vệ làm gì.”

Tống Trì: “Có một số việc, dù sao cũng phải có người đứng ra làm mới được.”

Ngu Ninh Sơ nhìn về phía hắn: “Huynh nói vậy là ý gì?”

Tống Trì cười: “Dù huynh nói ra thì muội cũng không hiểu. À, đúng rồi. Huynh nghe người ta báo lại chỗ muội có hỏa hoạn, có ai bị thương không?”

Ngu Ninh Sơ liền đem chuyện đêm đó nói một lần cho hắn biết: “Lang trung đã tới kiểm tra, ông nói đầu lưỡi của phụ thân đã bị thương, chỉ sợ sau này dù phụ thân nói chuyện lại được thì cũng không rõ ràng.”

Sau trận hỏa hoạn khoảng sáu bảy ngày, Ngu Thượng đã ăn uống được bình thường nhưng mỗi lần mở miệng nói chuyện đều nghe tiếng ô ô không rõ. Mọi người chỉ có thể cố gắng suy đoán ý của ông. Ngoại trừ vết thương trên đầu lưỡi, bệnh điên của Ngu Thượng ngày càng nghiêm trọng hơn. Ban ngày hắn trốn ở trên giường không đi đâu, ngay cả nha hoàn thân cận hầu hạ cũng làm Ngu Thượng sợ hãi nên nha hoàn chỉ còn cách đem đồ ăn đặt ở bên cạnh ông rồi lui ra. Lúc này, Ngu thượng mới dám xuống giường lấy cơm ăn.

Tống Trì an ủi nàng: “Mọi chuyện tạm thời chỉ có thể như vậy, chờ đến Kinh thành huynh sẽ cho người mời danh y để trị bệnh cho bá phụ.”

Chỉ cần Ngu Thượng khỏi bệnh thì sẽ phát sinh một đống biến cố mới. Ngu Ninh Sơ cũng không thể biết trước được chuyện gì xảy ra sau này nên nàng chỉ còn cách đi tới đâu tính tới đó.

Sau khi ngồi được một lúc, Ngu Ninh Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sắc trời không còn sớm bèn nói: “Vậy huynh cứ dưỡng thương cho tốt đi, nếu ăn uống có gì kiêng kị thì huynh bảo A Mặc nói lại với phòng bếp là được. Muộn rồi, muội phải về đây.”



Tống Trì nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng cười nói: “Như vậy cũng tốt, ban ngày chúng ta nói chuyện cũng không tiện, buổi tối huynh lại đến tìm muội sau vậy.”

Ngu Ninh Sơ khó có thể tin nhìn hắn.

Tống Trì nhướng mày: “Huynh bị thương thành vậy mà vẫn muốn đến Ngu Trạch không phải vì ham muốn đồ ăn của đầu bếp Ngu gia muội.”

Ngu Ninh Sơ tức giận nói: “Huynh đừng khinh người quá đáng, muội…”

Tống Trì: “Huynh chỉ muốn đi tìm muội nói chuyện thôi mà, muội lại nghĩ đi đâu vậy?”

Ngu Ninh Sơ: “Nhưng muội không muốn nói chuyện với huynh.”

Tống Trì: “Vậy muội phải cho huynh chút ngon ngọt khác mới được. Lang trung đã nói vết thương của huynh cần phải tĩnh dưỡng. Huynh và muội lâu ngày không gặp, muội chỉ nói vài câu rồi đi thì làm sao huynh có thể an tâm tĩnh dưỡng được chứ?”

Trong lòng nàng thầm nghĩ, hắn rõ ràng đến đây là để quấy rối nàng chứ tĩnh dưỡng gì. Ngu Ninh Sơ lười cùng hắn tranh luận, xoay người rời đi.

Tống Trì ngồi không nhúc nhích, chỉ cười nói: “Ngày mai gặp.”

Ngu Ninh Sơ: …

Nàng lại nhớ đến những loại thuốc trong tay hắn. Nếu hắn thực sự muốn buổi tối đến tìm nàng thì chắc chắn hắn sẽ để A Mặc hạ dược với hạ nhân Ngu gia. Như vậy thì không còn gì có thể gây trở ngại cho hắn nữa.

Cho dù chỉ có A Mặc biết nhưng Ngu Ninh Sơ cũng không muốn ban đêm găp mặt Tống Trì ở khuê phòng nàng.

Nàng quay ngược trở lại, ẩn mình vào chỗ tấm màn che ở đầu giường, cắn răng hỏi hắn: “Huynh muốn dạng ngọt ngào nào? Có một số chuyện không phải huynh muốn là được.”

Tống Trì: “Cánh tay của huynh sắp bị phế rồi, có thể làm gì được muội chứ. Muội chỉ cần qua đây ngồi trên giường này để huynh nhìn muội một lát rồi thả muội đi liền.”

Ngu Ninh Sơ nhíu mày: “Không phải nãy giờ huynh đã nhìn rồi sao?”

Tống Trì: “Vừa rồi muội đứng quá xa, huynh không nhìn thấy rõ. Muội mà chậm trễ nữa thì thời gian muội ở lại đây chỉ có lâu hơn thôi.”

Ngu Ninh Sơ vừa tức vừa không thể làm gì được, chỉ trách nàng lẻ loi một mình. Nếu như nàng cũng có một ca ca ruột văn võ song toàn, Tống Trì dám làm bậy thì nàng sẽ gọi ca ca nàng đánh hắn một trận.

Nàng vòng qua màn che, căng mặt ngồi xuống cuối giường.

Tống Trì: “Muội ngồi vào giữa giường đi. Muội ngồi ở đó thì không được tính.”

Ngu Ninh Sơ đành phải dịch về phía trước, rũ mắt, mím môi, tuyệt đối không cho hắn sắc mặt tốt. Trong lòng nàng lại nhanh chóng tính thời gian.

Tống Trì lẳng lặng nhìn mỹ nhân lạnh lùng trước mắt, tuy rằng nàng mất hứng nhưng chỉ cần thấy nàng ngồi ở đây thì hắn liền thấy thoải mái hơn nhiều.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.