Chương trước
Chương sau
“Cô nương, Quận Vương đúng thật là một công tử phong nhã. Ngài ấy thấy bên bờ sông có người bán hoa nguyệt quế nên cho người mua hết về rồi đưa nô tỳ một nửa mang về trang trí lại khoang thuyền.”

Ngu Ninh Sơ còn chưa nghĩ ra cách giấu cành nguyệt quế kia đi thì Hạnh Hoa đã mang theo nửa giỏ nguyệt quế trở về. Nguyệt quế có đủ ba màu trắng, đỏ và vàng, màu nào cũng tươi tắn xinh đẹp.

Trong mui thuyền có sẵn hai bình hoa cổ ngắn màu hồng, Hạnh Hoa ngồi trên ghế hào hứng cắt từng cành hoa cắm vào.

Ngu Ninh Sơ đi qua giả vờ xem hoa rồi thừa lúc Hạnh Hoa không chú ý thì đem cành hoa Tống Trì tặng nàng bỏ vào trong đó.

Không bao lâu sau, Hạnh Hoa đã cắm xong hai bình hoa đầy màu sắc, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Người thì đáng ghét nhưng hoa thì vô tội nên Ngu Ninh Sơ cũng mặc kệ Hạnh Hoa muốn làm gì thì làm, muốn trưng đâu thì trưng.

Cả ngày hôm nay, Ngu Ninh Sơ cũng không có rời khỏi khoang thuyền. Buổi tối, nàng còn có chút lo lắng Tống Trì sẽ tìm đến nên cẩn thận để phòng đến canh hai vì mệt quá mới ngủ thiếp đi.

Sau một đêm không có chuyện gì phát sinh, gan của Ngu Ninh Sơ cũng lớn hơn một chút nhưng hai ngày kế tiếp nàng cũng không có đi ra ngoài.

May mắn, Tống Trì cũng không có nửa đêm đến tìm nàng như lời hắn nói. Còn hai bình hoa nguyệt quế kia, mỗi lần cánh hoa bên ngoài bắt đầu héo úa thì Hạnh Hoa sẽ vặt bỏ mấy cánh hoa ở ngoài đi rồi thay nước mới để đó tiếp tục ngắm.

Ngu Ninh Sơ ngồi ở trên giường nhìn Hạnh Hoa ra ra vào vào. Trong lòng nàng bắt đầu tính toán, bọn họ lên thuyền vào ngày hai mươi sáu tháng năm, bây giờ đã là ngày hai mươi tháng sáu. Qua năm sáu ngày nữa, có lẽ bọn họ sẽ về đến Dương Châu.

Mặc dù, Ngu Ninh Sơ không có tình cảm gì với người phụ thân kia nhưng nàng vẫn nóng lòng muốn biết tình hình hiện tại ông là còn sống hay đã chết. Phụ thân không còn thân nhân nào khác, nếu ông ấy chết thì đệ đệ và muội muội còn quá nhỏ thì phải làm sao bây giờ? Ngu Ninh Sơ cùng huynh muội Trần thị sinh ra không có tình cảm gì nhưng nàng biết nếu phụ thân chết đi thì hai đứa nhỏ kia sẽ thành trách nhiệm của nàng.

Cùng lúc đó, Ngu Ninh Sơ cũng mong sớm ngày được xuống thuyền, như vậy nàng không cần phải nghe theo sự bày bố của Tống Trì nữa.

Sau khi luyện qua vài động tác rèn luyện thể lực, Ngu Ninh Sơ ngồi ở bên cửa sổ đọc sách.

Trên thuyền thật sự rất nhàm chán, sau khi đọc sách có chút mệt mỏi thì nàng lại ngủ một lát. Sau khi tỉnh lại, nàng vừa mới ngồi chải đầu xong thì một cơn gió lớn từ bên ngoài đột nhiên thổi tới làm rèm trúc đang treo cũng bị gió thổi lên cao, thân thuyền cũng chao đảo mạnh.

Ngu Ninh Sơ đúng lúc đỡ được cái gương đang nghiêng ngả. Hạnh Hoa đứng sau lưng nàng gắt gao giữ chặt cái ghế nàng đang ngồi. Nhờ vậy mà chủ tớ hai người không bị ngã văng ra.

“Mau đóng cửa sổ lại!”

Trận cuồng phong bên ngoài còn chưa có dấu hiệu dừng lại, Ngu Ninh Sơ cùng Hạnh Hoa mỗi người phụ trách đóng một bên cửa sổ lại. Tiếng gió đập mạnh vào thân thuyền, đi kèm là tiếng mưa tí tách. Sắc trời cũng chuyển tối đen trong nháy mắt, mưa bắt đầu to như trút nước.

“Bịch…bịch.” Hai tiếng bịch đồng thời vang lên, hai bình hoa nguyệt quý cũng từ trên bàn ngã xuống, đập mạnh vào ván thuyền cứng rắn vỡ vụn.

Thân thuyền lại lắc lư dữ dội, nhìn thấy Hạnh Hoa sắp ngã ra ngoài Ngu Ninh Sơ vội vàng giơ tay kéo nàng lại mà không để ý đến mảnh sứ vụn trên sàn nhà đã trượt tới dưới chân nàng tự lúc nào.

Đáy giày thêu mềm bị đâm thủng, Ngu Ninh Sơ kêu lên một tiếng đau đớn, nàng kéo mạnh Hạnh Hoa cùng ngã về phía giường nhỏ kia.

Ngoài cửa sổ, A Mặc nói lớn tiếng về phía Tống Trì đang đứng: “Quận vương, người lái thuyền nói đây là một cơn bão, không thể đi được nữa. Chúng ta phải cập bờ ngay!”

“Ngươi mau đi lấy áo tơi dầu mang đến đây!”

Thanh âm của Tống Trì vang lên trong tiểu sảnh. Ngay sau đó, Tống Trì sải bước tới đẩy cửa phòng đi vào bên trong khoang thuyền của Ngu Ninh Sơ.

Hạnh Hoa đang cố gắng đứng vững, Ngu Ninh Sơ thì đang nằm sấp trên giường nhỏ. Nàng đau đến độ mồ hôi lạnh và nước mắt thi nhau rơi xuống.

Chân trái của nàng đặt trên mặt sàn, chân phải nâng lên giữa không trung, trên ván thuyền còn có một vệt máu kéo dài.

Hạnh Hoa không phát hiện nhưng Tống Trì đứng ở cửa liếc mắt một cái liền chú ý tới vết thương dưới chân Ngu Ninh Sơ.

Hắn bước tới vài bước liền đem Ngu Ninh Sơ ôm đặt nàng ngồi lên giường lớn.

“Ngươi mau lại đây giữ chặt nàng.” Tống Trì phân phó Hạnh Hoa rồi hắn lập tức ngồi xuống kiểm tra chân của Ngu Ninh Sơ. Hắn nắm lấy bàn chân phải của nàng nhìn kỹ thì thấy trên lớp đế giày có một mảnh sứ lộ ra ngoài. Ngay vị trí mảnh sứ đó còn đang có máu chảy từ bên trong dọc theo mảnh sứ ra ngoài.

“Cô nương đã giẫm phải mảnh sứ sao ạ? Tất cả đều là lỗi của nô tỳ!” Hạnh Hoa liên tục tự trách mình.

Ngu Ninh Sơ chỉ im lặng rũ mắt ngồi đó. Bởi vì Tống Trì xuất hiện nên nàng chỉ có thể cố gắng nhịn đau nuốt nước mắt trở về.

Bên cạnh chỗ nàng đang ngồi có cái váy mà Ngu Ninh Sơ vừa mới thay ra. Tống Trì đưa tay rút ra cái đai váy sáng màu kia ra rồi nghiêng đầu nói với Ngu Ninh Sơ: “Sẽ rất đau đấy, muội ráng nhịn một chút nhé.”



Như biết được chuyện Tống Trì sắp làm, Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu khẩn trương đến mức run rẩy cả người.

Thuyền có thể lật úp bất cứ lúc nào nên Tống Trì không có thời gian an ủi nàng. Một tay hắn giữ chặt mắt cá chân của nàng, một tay khác vừa nhanh vừa chuẩn rút mảnh sứ kia ra ngoài.

Sau khi rút ra, đầu còn lại của mảnh sứ vẫn rất sắc bén. Sau khi kiểm tra lại một lần nữa xác định không còn mảnh vụn nào trong chân Ngu Ninh Sơ, Tống Trì mới dùng dây váy quấn bàn chân nàng lại để cầm máu.

Trên mặt Ngu Ninh Sơ ướt đẫm, cũng không biết đó là nước mắt hay là mồ hôi.

“Chúng ta chuẩn bị xuống thuyền, hai người có đồ vật gì quan trọng thì nhanh chóng thu dọn đi, những thứ khác thì cứ để lại trên thuyền.” Tống Trì ôm nàng vào lòng rồi phân phó Hạnh Hoa.

Hạnh Hoa và Ngu Ninh Sơ đều lớn lên ở Dương Châu, đã từng được chứng kiến rất nhiều cơn bão mang theo lốc xoáy và mưa lớn từ biển thổi vào. Bọn họ cũng biết hiện giờ thuyền đang ở trên sông nên bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị lốc xoáy làm cho lật thuyền.

Đầu tiên là gió lốc làm thuyền rung lắc, sau đó là cô nương bị thương ở chân nên lúc này Hạnh Hoa đang cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Nàng như kiến trên chảo nóng, cứ đi qua đi lại cũng chẳng biết phải thu thập cái gì.

Ngu Ninh Sơ coi như bình tĩnh hơn nàng một chút, nàng suy yếu dựa vào Tống Trì chỉ huy Hạnh Hoa: “Tất cả mọi thứ đều ở trong hộp trang sức, em chỉ cần mang nó theo là được.”

Hạnh Hoa vội vàng đi lấy hộp trang sức.

Tống Trì ôm Ngu Ninh Sơ đi tiểu sảnh trước.

A Mặc mang hai cái áo tơi dầu đưa cho hai người. Đó là loại áo tơi được làm từ vải lụa, bên ngoài vải lụa được bôi thêm một lớp dầu để có thể chống thấm nước. So với loại áo tơi mà dân chúng thường dùng thì vừa đẹp vừa nhẹ rất thuận tiện cho việc di chuyển.

“Muội cố gắng đứng bằng một chân thôi, huynh sẽ mặc áo tơi vào cho muội.” Tống Trì cẩn thận đặt Ngu Ninh Sơ xuống rồi nói với nàng.

Cửa đón gió bên trái tiểu sảnh đã được đóng lại nhưng cửa bên phải vẫn đang mở. Từ vị trí này, Ngu Ninh Sơ có thể nhìn thấy dòng nước dưới sông đang cuồn cuộn.

Nàng không dám nhìn nhiều thêm nữa.

Tống Trì tiếp nhận một cái áo tơi nhỏ được chuẩn bị riêng cho Ngu Ninh Sơ. Hắn lần lượt mang áo vào tay trái và tay phải của nàng, rồi lại kéo mũ lên đội cho nàng. Bởi vì thân thuyền lắc lư chao đảo nên làm việc gì cũng khó khăn. Ngu Ninh Sơ hầu như tựa hẳn vào ngực Tống Trì, mà Tống Trì lại đứng bất động như bàn thạch. Một bên hắn nhẹ giọng trấn an nàng, một bên tiếp tục thay nàng buộc lại dây mũ và toàn bộ cúc áo tơi.

Đến khi hắn mặc cho Ngu Ninh Sơ xong thì A Mặc lại đưa tới một cái áo tơi dầu khác.

“Quận vương…”

“Ta không cần, bây giờ chúng ta lập tức xuống thuyền ngay!”

Mưa gió càng lúc càng lớn, Tống Trì không dám trì hoãn thêm nữa. Thuyền vừa cập bến hắn liền cõng Ngu Ninh Sơ nhảy lên bờ.

Khoảnh khắc hắn nhảy lên không trung, Ngu Ninh Sơ ôm chặt bả vai hắn.

Nước sông còn đang gầm gừ sau lưng, Tống Trì đã vững vàng rơi xuống bờ bên kia.

Bờ sông đầy bùn đất, Tống Trì lại đi về phía trước một đoạn nữa mới tìm được một khoảng đất tương đối chắn chắn.

Lúc này, hắn mới xoay người đặt Ngu Ninh Sơ xuống đất.

Hai chiếc thuyền đều đã cập vào bờ. Sau khi A Mặc cõng Hạnh Hoa cùng nhảy xuống thuyền thì mười sáu Cẩm Y Vệ lần lượt tiến lên giúp thuyền phu thu kéo thuyền lên bờ và cố định lại.

Mưa bão đang hoành hành, xung quanh không có thôn làng hay khách điếm nào nên mọi người đành trở lại thuyền của mình để tránh mưa.

Tống Trì bảo Hạnh Hoa đi về dọn dẹp lại khoang phía Bắc còn hắn ôm Ngu Ninh Sơ đến khoang phía Nam.

Sau khi phân phó A Mặc canh giữ bên ngoài tiểu sảnh, Tống Trì đóng cửa lại rồi thắp lên một ngọn đèn.

Cửa sổ đóng kín mít, rèm cuốn chống mưa bên ngoài cũng buông xuống nhưng vẫn có thể nghe được cuồng phong đang gào thét ở bên ngoài, thuyền lại không còn lắc lư nữa.

Ngu Ninh Sơ đứng một chân ở bên cạnh giường. Đầu tiên, nàng cởi bỏ áo tơi dầu còn đang nhỏ nước trên người xuống rồi quay người ngồi xuống giường. Vừa quay đầu, nàng liền thấy Tống Trì đang ngồi xổm trước cái tủ thấp tìm kiếm cái gì đó.

Ngu Ninh Sơ luống cuống ngồi ở bên giường, lòng bàn chân truyền đến từng trận đau nhức. Thân thế nàng có chút đáng thương nhưng đây là lần đầu tiên thân thể nàng phải chịu thống khổ như vậy.



Sau một hồi thì Tống Trì cũng đứng lên, trong tay cầm một bình sứ nhỏ màu trắng nói với nàng: “Đây là kim sang dược chuyên trị ngoại thương, muội mau ngồi xuống để huynh bôi cho.”

Ngu Ninh Sơ không khỏi nắm chặt thanh chắn giường, nghiêng đầu nói: “Huynh cứ để đó đi. Lát nữa, Hạnh Hoa sẽ bôi cho muội.”

Vừa rồi vội vàng xuống thuyền, không còn cách nào khác nên nàng mới để Tống Trì xử lý vết thương. Hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm, nếu nàng để hắn tiếp tục làm như vậy thì không thích hợp lắm.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, nàng ngồi co ro ở đó giống như tân nương tử thẹn thùng.

Tống Trì cười cười thấp giọng nói: “Trước khi bôi thuốc, huynh còn phải kiểm tra xem bên trong miệng vết thương của muội có sót mảnh sứ nào nữa không? Chuyện như vậy Hạnh Hoa có làm được không?”

Ngu Ninh Sơ nghe hắn nói mà vết thương ở chân càng đau hơn, nước mắt lưng tròng: “Nếu trong đó vẫn còn sót mảnh sứ vỡ thì làm sao bây giờ?”

Tống Trì nghiêm mặt nói: “Chúng ta nhất định phải lấy nó ra, không có biện pháp nào khác.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Ninh Sơ trắng bệch, nàng căn bản không dám tưởng tượng hình ảnh kia.

“Muội nhắm mắt lại đi, huynh phải thay quần áo trước đã.” Vừa rồi đứng trong mưa lớn một thời gian nên toàn thân Tống Trì đều ướt đẫm, hắn muốn bôi thuốc cho nàng cũng không tiện.

Ngu Ninh Sơ lập tức phối hợp nhắm mắt lại.

Tống Trì đi vào lấy từ rương hành lý ra một cái áo choàng mùa hè sẫm màu để thay, sau đó hắn lấy khăn lau mặt rồi dọn ghế ra ngồi xuống trước giường.

“Huynh sẽ bắt đầu ngay bây giờ.” Hắn lên giọng nhắc nhở nàng rồi cầm lấy bàn chân phải của Ngu Ninh Sơ.

Giường trong khoang của hắn không rộng lắm, Ngu Ninh Sơ ngồi dựa lưng vào cửa sổ, đầu nghiêng qua một bên cứng ngắc gật gật đầu.

Đầu tiên, Tống Trì cởi sợi dây váy mà hắn tự tay cột lên cho nàng ra. Sau đó, hắn lại cởi luôn đôi giày thêu đã bị nước mưa thấm ướt của nàng. Theo động tác của hắn, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu cô nương dần dần hiện ra trước mặt hắn. Làn da mềm mại ít được tiếp xúc với ánh sáng giống như hạt sen trắng noãn được bao bọc trong đài sen xanh mướt.

“Thì ra chân của muội cũng đẹp như vậy.” Tống Trì ngước mắt lên, nhìn cô nói.

Ngu Ninh Sơ còn tưởng rằng hắn vừa rồi dừng lại là để kiểm tra miệng vết thương nhưng nàng không nghĩ tới lại chờ được một câu như vậy. Sự xấu hổ cùng tức giận làm nàng chỉ muốn rụt chân lại.

“Đừng lộn xộn.” Tống Trì siết chặt mắt cá chân nàng. Dưới ánh mắt phẫn nộ của Ngu Ninh Sơ, hắn cúi đầu kiểm tra vết thương của nàng.

Mảnh sứ kia cũng không dài, phần đâm vào chỉ sâu cỡ hạt đậu phộng. Tống Trì mở vết thương ở lòng bàn chân nàng ra nhìn kỹ vào bên trong. Hắn chỉ mới đụng nhẹ vào mà nàng đã kêu lên một tiếng đầy đau đớn, mày cau chặt.

“May mắn là không còn mảnh sứ vỡ nào trong đó nữa.”

Ngu Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm, thậm chí nàng cảm thấy miệng vết thương cũng không còn đau nữa.

Tống Trì lấy khăn lau sạch vết máu ở lòng bàn chân, một tay lấy ra một ít thuốc mỡ rồi nhẹ nhàng bôi lên.

Hắn vừa mới bôi một chút mà nàng đã rít lên một tiếng “hít”, chân cũng run lên, năm ngón tay trắng nõn mượt mà bấu chặt vào nhau.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tống Trì lại nhớ đến những lời nói không đứng đắn của An Vương. Hắn cũng từng cùng An Vương đàm luận chuyện phong nguyệt nhưng đó chỉ là những lời nói xã giao, đến điểm là dừng. An Vương có gương mặt thật thà, đôn hậu nhưng lời nói của hắn lại thô tục trắng trợn, thậm chí hắn còn muốn dẫn Tống Trì đi quan sát tận mắt cho bằng được.

Mà phản ứng của Ngu Ninh Sơ lúc này lại có chút tương tự với một ít cung nữ lần đầu thừa hoan trong miệng An Vương.

Chuyện này nên trách An Vương miêu tả quá cụ thể chi tiết hay là trách hắn trí nhớ siêu quần đây?

“Huynh còn chưa bôi xong nữa hả?” Ngu Ninh Sơ rụt chân lại, nước mắt lưng tròng nhìn xuống bàn chân còn đang nóng muốn bốc cháy mà hắn vừa bôi kim sang dược.

Trong lòng Tống Trì nhảy dựng lên, hắn cố gắng tập trung tinh thần giúp nàng bôi thêm hai cái nữa rồi buông chân nàng ra rũ mắt nói: “Xong rồi. Thời tiết oi bức, vết thương của muội không được che lại sẽ giúp nhanh lành hơn, trước khi vết thương khép lại muội cũng không nên mang vớ.”

Nói xong, hắn thu hồi bình thuốc rồi xoay người đi ra ngoài.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.