Chương trước
Chương sau
Hai chiếc xe ngựa liên tiếp chạy ra khỏi kinh thành, một chiếc dành cho chủ nhân còn một chiếc để chở hành lý.

Trong xe ngựa phía trước, Thẩm Tam gia thấp giọng nói với Ngu Ninh Sơ: “Tử Uyên phải đi qua chỗ Cẩm Y Vệ trình báo, ta đưa con ra bến tàu trước rồi một lát nữa bọn họ qua đó sau.”

“Lần này Cẩm Y Vệ đi Dương Châu để điều tra vụ án. Chỉ huy sứ Trấn Bắc Phủ Ty Phùng Việt Phùng đại nhân cũng đi cùng Tử Uyên, tất cả mọi việc đều nghe theo Phùng đại nhân chỉ huy. Nhưng Tử Uyên có nói trên đường đi hắn sẽ đi cùng thuyền với con, còn những nam nhân khác như Cẩm Y Vệ và Lý quản sự sẽ ngồi một thuyền khác nên con không cần phải sợ.”

Thanh danh Cẩm Y Vệ quá kém, Thẩm Tam gia lo lắng sẽ làm cho chất nữ sợ hãi.

Ngu Ninh Sơ đã lường trước được cách bố trí người trên thuyền nên nàng cũng đã có biện pháp ứng phó. Chỉ cần Ôn ma ma lúc nào cũng ở bên cạnh nàng thì cho dù Tống Trì ở trên thuyền nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không có cơ hội quấy rối nàng.

Từ Kinh Thành đến bến tàu Thông Châu cách một đoạn khá xa. Đám người Ngu Ninh Sơ khởi hành từ lúc sáng sớm mà lúc đến bến tàu thì mặt trời đã lên cao.

Thẩm Tam gia vén rèm lên nhìn rồi quay đầu lại nói với Ngu Ninh Sơ: “Tử Uyên đến rồi, hắn đang ở cùng một chỗ với Phùng đại nhân, chắc bọn hắn đang chờ chúng ta.”

Bình Tây Hầu phủ vốn là nhà huân quý, lại là thông gia với Phủ Quốc Cữu. Phùng Việt lại là người do Hàn Quốc Cữu đề bạt nên hắn không dám thất lễ với Bình Tây Hầu phủ.

Ngu Ninh Sơ đội mũ trùm rồi bước xuống xe ngựa.

Ôn ma ma, Hạnh Hoa lập tức đi theo bên cạnh nàng, đi theo Thẩm Tam gia về phía trước.

Hai bên gặp mặt, Thẩm Tam gia nhìn Phùng Việt cười nói.

“Phùng đại nhân, muội tế của ta bệnh nặng. Đứa nhỏ này nóng lòng về thăm phụ thân nên ta mới mặt dày đến xin phép cho cháu nó được đồng hành cùng đội Cẩm Y Vệ của đại nhân. Thỉnh đại nhân lượng thứ cho sự đường đột này.”

Mặt Phùng Việt tương đối trắng, hai mắt nhỏ, không có râu, tướng mạo tương đối dễ gần. Hôm nay, hắn mặc một bộ phi ngư màu đen tăng thêm phần khí thế của quan gia, làm thương nhân đi ngang qua nhìn thấy hắn và Tống Trì đều tự giác ngừng nói chuyện, vội vàng tăng nhanh cước bộ rời đi.

Tầm mắt Phùng Việt đảo nhanh một vòng qua mạng che mặt của Ngu Ninh Sơ, giọng điệu vô cùng bình thản nói: “Tam gia khách khí rồi. Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem cô nương bình an đưa đến Dương Châu.”

Tống Trì chắp tay với Thẩm Tam gia: “Thời gian không còn sớm, Tam gia hãy trở về đi. Bọn con cũng phải lên thuyền rồi.”

Thẩm Tam gia gật đầu, ông quay đầu lại nhìn chất nữ, vành mắt lại bắt đầu đỏ lên.

Lúc Ngu Ninh Sơ mới đến Kinh Thành đã nhìn thấy cữu cữu rơi nước mắt một lần rồi. Nàng biết cữu cữu lo lắng cho mình nên vội vàng an ủi: “Cữu cữu, người mau trở về đi. Nếu phụ thân không có việc gì thì con sẽ mau chóng trở về để uống rượu mừng của biểu tỷ.”

Thẩm Tam gia không dám nhìn nàng nhiều mà chỉ vỗ vỗ vai nàng, nhìn qua Tống Trì rồi mới xoay người rời đi.

Tống Trì phân phó Ôn ma ma, Hạnh Hoa đỡ Ngu Ninh Sơ lên thuyền còn hắn ở lại trông coi hạ nhân chuyển hành lý lên thuyền.

Phùng Việt nói: “Vậy ta cũng lên thuyền đây. Trên đường đi, nếu có chuyện gì cần thì Quận Vương cứ cho người thông báo bất cứ lúc nào.”

Tuy rằng chức quan của hắn cao hơn Tống Trì nhưng Tống Trì là Quận Vương được Chính Đức Đế ngự phong. Hơn nữa, hắn lại thân quen với Thái tử và An Vương nên Phùng Việt cũng không dám ra uy trước mặt Tống Trì.

Nhưng chuyến đi Dương Châu lần này, hắn còn bí mật gánh vác trọng trách thay Quốc Cữu giám sát Tống Trì. Nếu Tống Trì thật sự một lòng với Hoàng Thượng và Quốc cữu thì hắn sẽ hết lòng diệt trừ dị đảng. Còn nếu Tống Trì âm thầm hiệp trợ dị đảng thì cái danh Quận Vương này của hắn cũng không làm được lâu nữa đâu.

Chiếc quan thuyền này cùng chiếc thuyền Ngu Ninh Sơ đi lúc mới vào kinh cũng không khác biệt lắm. Thuyền được chia làm hai khoang nam và bắc.

Phía nam dành cho chủ tớ Tống Trì ở, còn chủ tớ Ngu Ninh Sơ thì ở khoang phía bắc. Nàng ở cùng với Hạnh Hoa trong một gian, Ôn ma ma thì ở gian ngoài. Bên ngoài chính là một tiểu sảnh nối liền hai khoang, hai bên trái phải đều mở cửa cho người đi lại.

Tối hôm qua, Ngu Ninh Sơ không ngủ ngon nên lúc này nàng có chút mệt mỏi. Nàng nằm trên giường, mắt nhắm lại nhưng không tài nào ngủ được. Lúc này, nàng lại nghe thấy tiếng Tống Trì đi tới hỏi Ôn ma ma xem đã bố trí chỗ ở của các nàng có thỏa đáng hay chưa.

Không bao lâu sau, thuyền rời bến. Con thuyền lắc lư theo dòng nước, Ngu Ninh Sơ cũng mơ màng ngủ thiếp đi.

Đến trưa, Hạnh Hoa đánh thức nàng dậy để dùng cơm trưa.

Ngu Ninh Sơ không có khẩu vị gì nên chỉ ăn nửa chén cơm rồi ngưng.

Ôn ma ma thấy vậy, đau lòng nói: “Cô nương đang lo lắng bệnh của lão gia sao? Cho dù cô nương lo lắng thì chúng ta cũng không thể bay qua đó ngay bây giờ được. Còn một tháng nữa chúng ta mới có thể đến nơi, cô nương phải cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt mới được. Thuyền này tuy nhỏ nhưng cũng đủ để cô nương tập luyện giãn gân giãn cốt. Cô nương phải tiếp tục rèn luyện đi, nếu không công sức của cô nương bỏ ra mấy tháng qua đều uổng phí hết hay sao?”

Ngu Ninh Sơ nhìn lòng bàn tay nàng. Bởi vì thường xuyên luyện thương mà lòng bàn tay nàng bị mài tạo nên một tầng chai mỏng. Lúc đầu, mỗi lần cầm thương thì nàng cảm thấy tay lúc nào cũng nóng và đỏ lên. Sau này có lớp chai này xuất hiện thì nàng không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Trên thuyền chật hẹp, nàng không có khả năng mang thương ra đây tập. Nhưng bộ pháp cơ bản kia thì vẫn có thể luyện tập được. Nếu liên tiếp không rèn luyện trong hai ba tháng tới thì thân thể này có thể sẽ suy yếu trở lại.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Ngu Ninh Sơ lại một lần nữa bưng chén lên, gắp thêm thức ăn và ăn cơm.

Ôn ma ma vừa mừng vừa thương tiếc cho nàng, một hài tử phụ thân không thương mẫu thân không yêu. Từ lúc nhỏ, nàng đã biết được hoàn cảnh của mình nên nàng vô cùng hiểu chuyện, chưa bao giờ để các trưởng bối bận tâm nhiều về nàng.



Cứ như vậy, tuy rằng Ngu Ninh Sơ không có ra ngoài nhưng ngày ngày nàng vẫn dành ra nửa canh giờ để rèn luyện thân thể.

Tống Trì mỗi ngày đều dành chút thời gian qua đây hỏi thăm tình hình chỗ Ôn ma ma. Trừ chuyện đó ra, hắn chưa từng bước vào khoang bên này lần nào.

Ngày này qua ngày khác, nửa tháng trôi qua.

Buổi sáng hôm đó, thuyền dừng lại trên một bến tàu. Ôn ma ma bảo Hạnh Hoa canh giữ bên cạnh Ngu Ninh Sơ còn bà xách giỏ lên bờ mua chút đồ ăn ở chỗ mấy sạp hàng ngay bên bờ sông rồi trở về.

Kết quả hai ngày sau, Ôn ma ma cảm thấy trên mặt hơi ngứa ngứa, bà lấy tay sờ thì sờ được mấy cái mụn nước. Ôn ma ma giật mình hoảng sợ, bà lấy gương đồng ra xem nhưng vẫn không thấy được rõ ràng nên vào phòng nhờ Ngu Ninh Sơ, Hạnh Hoa hỗ trợ xem giúp bà. Sau khi nhìn xong, hai tiểu cô nương đều hoảng sợ la lớn: “Ma ma bị bệnh đậu mùa rồi!”

Khi còn bé, Hạnh Hoa đã từng bị bệnh đậu mùa một lần rồi. Sau một thời gian ngắn bối rối, nàng lập tức kéo Ôn ma ma ra ngoài khoang thuyền rồi bảo Ngu Ninh Sơ mở cửa sổ bên trong cho thông gió tán khí.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tống Trì nghe thấy động tĩnh đi tới.

Ôn ma ma cố gắng nhớ lại mọi việc rồi nói với vẻ tức giận: “Nhất định là do hai ngày trước lão nô lên bờ mua đồ ăn đã bị lây bệnh từ chỗ mấy người bày sạp hàng bên kia rồi.”

Tống Trì nhìn mặt Ôn ma ma rồi lùi ra sau vài bước, hiển nhiên là hắn cũng lo lắng sẽ bị Ôn ma ma lây bệnh cho mình.

Bệnh này lây lan rất nhanh, trong lòng Ôn ma ma cũng hiểu được điều đó. Sau khi cân nhắc nhiều lần, bà thở dài nói: “Quận vương, từ giờ lão nô sẽ ở bên ngoài này. Ngài xem phía trước có thôn trấn nào thì ngài để cho lão nô xuống đó đi. Bộ dạng lão nô thế này chỉ sợ không thể đi cùng cô nương đến Dương Châu được. Chờ khi nào lão nô dưỡng bệnh xong thì lão nô sẽ tự mình đi thuyền khác đến Dương Châu tìm cô nương sau. Bênh đậu mùa này rất dễ trị, nhiều nhất một tháng là lão nô có thể khỏe lại rồi.”

Tống Trì trầm ngâm một lát rồi bảo Hạnh Hoa đi hỏi ý ngu Ninh Sơ.

Ngu Ninh Sơ làm gì nghĩ ra biện pháp gì. Trên mặt Ôn ma ma mọc đầy mụn nước nhìn rất dọa người, đến nàng nhìn cũng thấy sợ nữa mà.

Sau khi mọi người thương lượng xong, buổi chiều khi thuyền đi ngang qua một thị trấn thì Tống Trì cố ý an bài một hộ vệ đi theo Ôn ma ma xuống thuyền.

“Ngươi ở lại chiếu cố ma ma cho tốt, nếu ma ma có sơ suất gì ta sẽ hỏi tội ngươi đó.” Đứng ở trên thuyền, Tống Trì lạnh lùng phân phó.

Hộ vệ nhiều lần cam đoan rồi nhận bạc Tống Trì cho hắn, đỡ Ôn ma ma đầu đội mũ trùm đi vào trấn chữa bệnh.

Cách một ô cửa sổ, Ngu Ninh Sơ đứng nhìn bóng lưng Ôn ma ma, lông mày dần dần nhíu lại.

Vì sao hết chuyện này đến chuyện khác đều trùng hợp đến vậy?

Thuyền chở khách tiếp tục khởi hành.

Trong lòng Ngu Ninh Sơ hơi bất an, bỗng nhiên nàng nghe được Tống Trì ở trong tiểu sảnh nói vọng vào: “Ta có việc muốn nói với biểu muội, không biết có thể mời biểu muội ra ngoài nói chuyện một chút được không?”

Ngu Ninh Sơ cắn chặt răng, mang theo Hạnh Hoa đi ra ngoài.

Trong tiểu sảnh có bày sẵn bàn trà và hai cái ghế ở đối diện nhau. Tống Trì đã ngồi một cái, ánh mắt hắn đảo qua cái mũ trùm trên đầu Ngu Ninh Sơ. Hắn chỉ vào chậu đồng trong tay A Mặc rồi phân phó Hạnh Hoa: “Nơi này có thuốc có thể thanh trừ bệnh khí, ngươi mang vào rồi dùng nó để lau lại toàn bộ bàn ghế và đồ dùng bên trong phòng đi, bất cứ nơi nào có thể đụng tới cũng phải lau kỹ không được bỏ sót.”

Đây chính là chuyện đại sự, Hạnh Hoa vội vàng tiếp nhận chậu đồng đi vào bên trong thu thập.

Rèm cửa hạ xuống, Tống Trì hướng Ngu Ninh Sơ cười cười: “Mời biểu muội ngồi.”

Ngu Ninh Sơ mặt không chút thay đổi ngồi xuống, A Mặc bên kia tự động đi ra ngoài đứng ở xa xa canh chừng.

“Ôn ma ma ở bên ngoài nhiễm bệnh đậu mùa. Trước tiên, biểu muội để ta bắt mạch cho muội xem sao.” Tống Trì đặt tay lên bàn, ý bảo Ngu Ninh Sơ đưa tay tới.

Ngu Ninh Sơ nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ ôn nhuận của hắn, nói thẳng: “Bệnh của ma ma, có phải là do huynh động tay vào không?”

Tống Trì nhìn lại nàng, không chút sợ hãi không giận mà chỉ kinh ngạc nói: “Vì sao biểu muội lại nghĩ như vậy? Ôn ma ma bị bệnh thì có lợi gì cho huynh chứ?”

Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu nhìn hắn.

Ngay lúc này, đỉnh đầu nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn, mũ trùm đầu của nàng lại bị Tống Trì lấy đi.

Ngu Ninh Sơ phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.

Tống Trì xem như không có việc gì đặt mũ trùm đầu sang một bên, nhìn vào hai mắt nàng nhíu mày nói: “Biểu muội gầy đi rồi. Nửa tháng nay, biểu muội đều nhốt mình trong khoang thuyền cũng không phải là cách dưỡng sinh tốt đâu.”

Hắn làm như vậy càng làm cho Ngu Ninh Sơ xác định suy đoán của mình, nàng lạnh lùng nói: “Rốt cuộc thì huynh đã làm gì với Ôn ma ma? Bà ấy lớn tuổi rồi, sức khỏe không thể so với những người trẻ tuổi như chúng ta được đâu. Huynh không sợ bệnh đậu mùa có thể lấy mạng bà ấy sao?”



Tống Trì: “Huynh ra tay tự có chừng mực. Đó cũng không phải là bênh đậu mùa, nó chỉ có thể giữ chân ma ma chừng một tháng mà không gây hại gì đến sức khỏe của bà đâu.”

Ngu Ninh Sơ thoáng yên lòng nhưng vẫn châm chọc nói: “Quận vương không hổ là người của Cẩm Y Vệ, thủ đoạn gì cũng có, tâm cũng đủ tàn nhẫn.”

Tống Trì nhìn ánh mắt nàng, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Huynh có tàn nhẫn không chẳng lẽ muội không biết? Nếu huynh đủ tàn nhẫn thì muội đã sớm là người của huynh rồi.”

Sắc mặt Ngu Ninh Sơ trắng bệch, nhìn hắn cảnh cáo: “Nếu huynh dám làm bậy, ta thà chết cũng không để huynh được như ý đâu.”

Tống Trì: “Mấy lời này của muội chỉ có thể uy hiếp những người để tâm đến muội thôi. Còn mấy người như An Vương và Hàn Tông Duyên, muội thật sự cảm thấy họ sẽ quan tâm đến tính mạng của muội sao?”

Ngu Ninh Sơ không nói nên lời, nàng đứng bật dậy muốn trở về bên trong.

Tống Trì: “Ban ngày nếu muội dám trốn tránh huynh thì buổi tối huynh sẽ đến tìm muội đấy.”

Thân thể Ngu Ninh Sơ cứng đờ.

“Chúng ta hãy chơi cờ đi. Nếu muội thắng thì huynh liền thả muội về.” Tống Trì lấy bàn cờ từ tủ nhỏ bên cạnh, bày ở giữa bàn trà.

Đối mặt với người như vậy, Ngu Ninh Sơ không có bất kỳ biện pháp nào chỉ có thể ngồi trở lại.

“Nếu muội thắng huynh, huynh thật sự tuân thủ lời huynh nói sao?” Nhìn cái bình cờ trắng được hắn đưa tới, Ngu Ninh Sơ lạnh lùng nói.

Tống Trì cười nói: “Đương nhiên rồi. Sau này, mỗi sáng sớm muội và huynh cùng chơi một ván cờ. Nếu muội thắng thì ngày hôm đó muội có thể tùy thời sai khiến huynh, còn nếu muội thua thì huynh bảo muội làm cái gì, muội làm cái đó. Đương nhiên, huynh sẽ không bắt muội làm bất cứ chuyện gì vượt quá tình cảm biểu huynh muội đâu.”

Ngu Ninh Sơ: “Muội có thể không đánh cược cùng huynh được không?”

Tống Trì: “Không đánh cược, chẳng khác nào muội nhận thua cả.”

Ngu Ninh Sơ chỉ hận không thể cùng hắn tráo đổi thân phận, để cho hắn cũng nếm thử loại tư vị bị người uy hiếp là như thế nào.

Tống Trì lấy ra một quân đen, ý bảo Ngu Ninh Sơ đi trước.

Ngu Ninh Sơ không nhìn hắn nữa, nàng ép buộc bản thân bình tĩnh lại. Về công phu, có thể nàng không đánh lại Tống Trì nhưng về kỳ nghệ, Ngu Ninh Sơ vẫn có lòng tin vào chính mình. Ở Dương Châu nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn ru rú trong nội trạch. Ngoại trừ đọc sách luyện chữ thì chơi cờ chính là phương thức giết thời gian mà nàng thích nhất. Có đôi khi, nàng sẽ chơi cùng Hạnh Hoa, có khi nàng tự chơi một mình. Sau khi đến Kinh Thành, ngay cả cữu cữu cũng khen nàng có tuệ tâm.

Chơi cờ vốn là thú vui tao nhã, một khi đắm chìm trong đó rồi thì Ngu Ninh Sơ tạm thời quên thân phận đối thủ mà nghiêm túc tính toán từng bước đi.

Điều khiến nàng bất ngờ chính là, Tống Trì cũng rất am hiểu kỳ đạo, hắn không để lại bất cứ sơ hở nào cho nàng.

Hai người bố trí lẫn nhau rồi lại cùng nhau phá cục, thời gian bất tri bất giác trôi qua. Sau khi Hạnh Hoa lau xong đồ dùng bên trong, nàng bưng chậu đồng đi ra thì thấy trên bàn cờ đặt chi chít các quân cờ đen trắng đan xen nhau.

“Ai nha, cô nương gặp phải cường địch rồi.” Dưới sự hun đúc của Ngu Ninh Sơ, Hạnh Hoa cũng hiểu được kỳ đạo, nàng quan sát một lúc rồi cười lớn nói.

Ngu Ninh Sơ liếc nàng một cái.

Hạnh Hoa cười cười, ra ngoài rót nước.

Nhưng vào lúc này, Ngu Ninh Sơ lại hạ tiếp một quân cờ.

Tống Trì vừa định đánh tiếp lại đột nhiên dừng động tác lại. Sau đó, hắn lắc đầu rồi ngẩng đầu nói với Ngu Ninh Sơ: “Thất sách, ván này coi như huynh thua.”

Ngu Ninh Sơ nghĩ thầm, thua chính là thua chứ sao hắn lại nói coi như thua được chứ?

Tuy nhiên, nàng thắng ván cờ này thì hôm nay nàng không cần nghe theo Tống Trì nữa. Điều đó cũng làm Ngu Ninh Sơ có lòng tin vào những ván cờ sau.

“Bây giờ muội có thể đi được chưa?” Ngu Ninh Sơ nhìn hắn đầy khiêu khích nói.

Tống Trì cười: “Biểu muội xin cứ tự nhiên.”

Ngu Ninh Sơ không chút lưu luyến trở về nội gian.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.