Có Thẩm Minh Lam và Tống Tương ở đây nên tiếng cười nói rộn rã trong nhã gian hầu như không ngừng lại. Ngu Ninh Sơ ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn, chỉ có Tống Trì thỉnh thoảng liếc nàng làm cho nàng hơi cảnh giác.
Bữa cơm sắp kết thúc, trên đường bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng thét chói tai của nữ nhân.
Tống Tương ngồi sát cửa sổ ngay lập tức ngó đầu ra ngoài xem.
Thẩm Minh Lam trực tiếp đứng lên, một tay chống mặt bàn một tay vịn bả vai Tống Tương nhìn ra ngoài.
Ở bàn đối diện, Tống Trì ngồi nhìn về phía cửa sổ, Thẩm Dật đứng dậy đi tới phía sau hắn.
Ngu Ninh Sơ cũng muốn xem bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đổi lại là trước khi gặp được Lương thị, Ngu Ninh Sơ cho dù tò mò cũng sẽ nhịn, tuân thủ lễ nghi của cô nương. Nhưng hiện giờ, nàng đã nghĩ thoáng hơn nhiều. Hơn nữa Tống Tương, Thẩm Minh Lam đều đang xem, vì thế Ngu Ninh Sơ cũng rời khỏi chỗ ngồi, đi đến phía sau Tống Tương.
Trên đường cái, cách bốn căn nhà từ chỗ bọn họ ngồi có có bảy người ăn mặc quan binh đang bao vây hai nam nhân. Hai người nam nhân cầm dao trong tay đang cực lực chống cự với quan binh. Một người trong số đó vẫn còn bế một đứa trẻ một hoặc hai tuổi trên tay.
Trong lòng Ngu Ninh Sơ cả kinh, nàng luôn sống trong khuê phòng nhưng cũng nghe nói qua uy danh của Cẩm Y Vệ. Bon họ chỉ phụng lệnh của Hoàng thượng để tuần tra truy bắt tội phạm. Vô luận là vụ án nào, Cẩm Y Vệ đều nhận lệnh trực tiếp từ Hoàng thượng nên các quan phủ nha môn khác không có quyền can thiệp. Thậm chí mục tiêu truy bắt của Cẩm Y Vệ cũng có thể là quan viên.
Bảy Cẩm Y Vệ đao pháp thành thạo, chiêu thức tàn nhẫn như muốn lấy mạng của hai người này. Hai người bị đám đông vây quanh, rơi vào tình thế bất lợi nhưng mỗi người đều dũng mãnh không hề tỏ ra sợ hãi, đao quang lóe ra làm mọi người nhìn hoa cả mắt. Đột nhiên, một ống tay áo dài đưa tới ngăn chặn tầm mắt của ba cô nương.
Ba người đồng thời nhìn qua.
Tống Trì thần sắc lạnh lùng: “Có người bị chém rớt đầu. ”
Ngu Ninh Sơ run rẩy một cái, không đợi Tống Trì nói gì nữa sắc mặt tái nhợt trở lại ghế ngồi.
Thẩm Minh Lam, Tống Tương dù có to gan đến đâu cũng không dám nhìn hình ảnh kia, đều ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tống Trì đóng cửa sổ lại nói với Thẩm Dật: “Đệ ngồi yên chỗ này canh chừng ba người các nàng, huynh xuống dưới xem một chút.”
Thẩm Dật lo lắng nói: “Cẩm Y Vệ đang phá án, biểu ca vẫn nên mặc kệ thì hơn.”
Chính Đức Đế là một hôn quân, Hàn Quốc cữu là chưởng quản Cẩm Y Vệ chuyên tiếp tay cho hắn hãm hại một nhóm trung thần. Người được hai vị tráng sĩ phía dưới bảo vệ có thể là hậu duệ của một trung thần nào đó.
Nếu Tống Trì giúp Cẩm Y Vệ bắt người sẽ phá hỏng thanh danh của hắn, còn nếu Tống Trì trợ giúp hai tráng sĩ chạy trốn thì sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Tống Trì: “Đao kiếm không có mắt, huynh chỉ sợ bọn họ làm bị thương người vô tội thôi.”
Lý do này, Thẩm Dật không thể phản đối nữa.
“Ca ca!” Tống Tương khẩn trương nói.
Tống Trì cười cười với muội muội, lúc xoay người tầm mắt đảo qua Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ tận mắt chứng kiến nguy hiểm phía dưới lòng dạ rối bời. Đối diện với tầm mắt Tống Trì, nàng theo bản năng nói: “Trì biểu ca cẩn thận.”
Nói như thế nào thì bọn họ đều cùng sinh hoạt ở Hầu phủ trong một thời gian, ít nhiều cũng có chút giao tình, gặp phải loại tình huống này nàng cũng nên tỏ ra quan tâm một chút.
Tống Trì nhìn ánh mắt không giống giả dối của nàng hơi gật đầu rồi xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, bốn người trong nhã gian đều bắt đầu lo lắng.
Thẩm Dật để cho các muội muội ngồi đợi còn hắn đi tới trước một cửa sổ khác quan sát tình huống phía dưới.
Trong thời gian ngắn ngủi, ba trong bảy người Cẩm Y Vệ đã bị giết, hai người bị thương. Hai kẻ bị chặn thì một người đã chết, người còn lại cánh tay bị chém một đao, toàn thân đầy máu nhưng vẫn ôm đứa trẻ trong tay, đoạt lấy một con ngựa rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Hai Cẩm Y Vệ gần đó lại tiếp tục đuổi giết.
Nam nhân chạy trốn mạnh mẽ khom lưng, giật lấy tấm vải đen từ quầy bán vải bên cạnh đem buộc hài tử lên trên người hắn. Sau đó, hắn một tay nắm chặt dây cương, một tay từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ quay đầu lại nhắm ngay một Cẩm Y Vệ ném đi.
Chủy thủ đâm vào mắt Cẩm Y Vệ, hắn kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống ngựa.
Thẩm Dật âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà đúng lúc này, Tống Trì đột nhiên lao xuống đường, một tay nắm lấy dây cương của con tuấn mã đang chạy như điên kia xoay người nhảy lên ngựa.
Tuấn mã của Cẩm Y Vệ vốn đã được trang bị cung tiễn, Tống Trì một bên phóng ngựa, một bên kéo cung cài tên.
Tốc độ tuấn mã quá nhanh, Thẩm Dật không thể không đem nửa người thò ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy mũi tên của Tống Trì nhanh chóng bắn ra, lướt qua bên vai một Cẩm Y Vệ khác, chuẩn xác bắn trúng hậu tâm của nam nhân đang chạy trốn.
Lực đẩy của mũi tên khiến nam nhân kia ngã xuống ngựa. Nhưng trước khi ngã xuống, hắn vẫn gắt gao bảo vệ đứa trẻ trong ngực kia.
Tống Trì cho ngựa dừng lại, không tiếp tục đuổi theo nữa.
Một đội Cẩm Y Vệ khác từ đầu ngõ phía trước chạy tới, người dẫn đầu nhìn Tống Trì liền chắp tay cảm tạ sau đó lập tức ra lệnh cho thủ hạ mang cả nam nhân cùng hài tử đi.
Hắn không dám nghĩ tới, Tống Trì bình thường luôn thờ ơ với mọi thứ sao tự nhiên lại giúp Cẩm Y Vệ chứ?
“Tam biểu ca, tình hình bên ngoài thế nào rồi?” Tống Tương vội vàng hỏi. Nếu không phải sợ nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy thì nàng đã sớm đẩy cửa sổ ra nhìn rồi.
Thẩm Dật cố gắng trấn định nói: “Phạm nhân đã bị bắt, Trì biểu ca cũng không có việc gì, hắn lập tức sẽ trở về.”
Tống Tương thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Ninh Sơ cảm thấy thần sắc biểu ca không đúng lắm, nhỏ giọng hỏi: “Biểu ca, có ai bị thương không?”
Thẩm Dật lắc đầu: “Huynh không thấy có ai bị thương cả. Chỉ có một ít đồ đạc của vài cửa hàng bị hư hại thôi.”
Cửa hàng nhà nào bị như vậy thì họ chỉ có thể nhận mình xui xẻo. Cẩm Y Vệ sẽ không quản, dân chúng cũng không dám đi tìm Cẩm Y Vệ đòi bồi thường.
Sau thời gian dùng một chén trà, Tống Trì trở lại. Hắn một thân cẩm bào không có bất kỳ sự lộn xộn nào, giống như hắn thực sự chỉ đi xuống phía dưới xem một chút rồi lên.
Thấy hắn không bị gì, Thẩm Minh Lam bắt đầu hỏi về quá trình bắt người của Cẩm Y Vệ.
Tống Trì đơn giản nói: “Lấy ít địch nhiều. Bọn họ bị bắt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Tống Tương nghĩ đến đứa bé đáng thương kia liền nói: “Cũng không biết trong nhà nó đã xảy ra chuyện gì nữa …”
“Cẩm Y Vệ phá án, chúng ta đừng nên hỏi thăm thì hơn, miễn cho họa từ miệng mà ra.” Tống Trì nhắc nhở ba cô nương.
Mọi người không hỏi, cũng không ai còn khẩu vị để ăn nữa.
Thẩm Dật lưu ý trên đường, chờ thi thể được đưa đi, máu trên đường đều được người ta dọn sạch thì mấy huynh muội mới ngồi xe ngựa hồi phủ.
Chuyện không liên quan đến mình, ba cô nương đều không đem chuyện xảy ra trên đường để trong lòng, tay trong tay đi tây viện ăn hồng.
Ánh mắt Thẩm Dật phức tạp nhìn Tống Trì.
Tống Trì dường như không thấy ánh mắt khó hiểu của hắn, cười nói: “Đi thôi. Huynh cũng muốn xin một ít quả hồng.”
Rốt cuộc cũng không phải huynh đệ ruột, thấy Tống Trì cố ý lảng tránh nên Thẩm Dật đành phải nuốt lời định nói trở về.
Ngày hôm sau, ba huynh muội Ngu Ninh Sơ lại xuất phủ theo người môi giới đi xem nhà.
Hôm qua rõ ràng hắn nói có ba tòa nhà thích hợp nhưng hôm nay người môi giới chỉ dẫn các nàng đi xem hai chỗ. Sau khi đi xem hai căn nhà kia, người môi giới thấp giọng nói: “Vốn dĩ tiểu nhân còn định dẫn các vị đi xem nhà của Cao gia nữa nhưng ai biết hôm qua lại có chuyện lớn xảy ra chứ. Hôm qua, Cẩm Y Vệ kiểm tra soát nhà của quan ngự sử họ Mạnh, nhà hắn là hàng xóm của Cao gia, đến giờ binh lính vẫn còn đang canh giữ bên đó. Chúng ta không nên đi đến đó thì hơn.”
Thẩm Minh Lam trong lòng khẽ động nói: “Trưa hôm qua, lúc chúng ta dùng cơm ở tửu lâu cũng nhìn thấy Cẩm Y Vệ bắt người ở trên đường. Chẳng lẽ, người họ bắt chính là người của Mạnh gia?”
Tin tức của người môi giới luôn luôn nhanh nhạy hơn người thường, hắn gật đầu nói: “Đúng vậy. Không chỉ là tiểu thiếu gia họ Mạnh, ngay cả chó mèo của nhà đó cũng đừng mong còn sống chạy ra khỏi thành.”
Thẩm Minh Lam còn muốn hỏi thăm nhiều hơn một chút nhưng có Thẩm Dật kịp thời khuyên can muội muội nên nàng mới ngừng lại.
Mua nhà không phải là chuyện xem một hai căn nhà là có thể quyết định nên người môi giới tiếp tục dẫn họ đi xem thêm một số cửa hàng.
Trên đường phố náo nhiệt, mấy lời đàm tiếu đều rơi vào tai huynh đệ bọn họ. Dân chúng nói năng đều hết sức cẩn thận. Bọn họ không mắng chửi Hoàng Đế hay ca tụng Mạnh ngự sử mà chỉ nói nguyên nhân Mạnh ngự sử bị kết tội, đó là tội ám sát Hàn Quốc cữu.
Hàn Quốc cữu được xem là gian thần mà ai ai cũng công nhận. Ông là người giết hại rất nhiều quan viên, một nửa trong số đó đều là trung thần.
Ngu Ninh Sơ bỗng nhiên nghĩ đến hôn sự của Thẩm Trác cùng Hàn gia.
Năm đó, Bình Tây Hầu cưới Hàn thị thì Hàn gia còn chưa nắm quyền, cũng không có ô danh gì. Nhưng hiện tại lại không giống trước kia.
Như vậy, vị Hàn Cẩm Tranh kia chắc chắc là một cô nương vô vùng tốt nên Bình Tây Hầu cùng Thẩm Trác mới có thể bất chấp thanh danh bị tổn hại cũng muốn kết thân cùng Hàn Quốc cữu. Thực chất, bọn họ chỉ muốn cưới một cô nương tốt làm thê tử hay cửa hôn sự này cũng liên quan đến lợi ích?
Nguyên lai Hầu phủ phú quý nhưng cũng là nơi đầy sóng gió.
Cùng lúc đó, Hàn Quốc cữu cũng tiến cung bẩm báo với Chính Đức Đế về vụ án của Mạnh gia mà ông vừa mới xử lý xong.
“Bẩm báo Hoàng Thượng. Mạnh Tiền ngự sử luôn bất mãn việc năm đó bị Hoàng Thượng bãi miễn chức quan. Bản thân hắn tự biết Hoàng cung bảo vệ nghiêm ngặt cho nên hắn liền an bài thích khách ý đồ ám sát vi thần, hòng bẻ gãy cánh tay đắc lực của Hoàng Thượng. May mắn hôm qua vi thần nhận được mật báo nên lập tức phái Cẩm Y Vệ đi điều tra Mạnh phủ. Quả nhiên đã tìm được chứng cứ phạm tội của Mạnh Nghiên, không chỉ như thế vi thần còn điều tra được Mạnh Nghiên kia cư nhiên lợi dụng thuật vu cổ nguyền rủa Hoàng Thượng cùng Thái tử.”
Chính Đức Đế giận dữ: “Thật là quá đáng! Ba năm trước, khi Mạnh Nghiên ngang nhiên nhục mạ Trẫm trên triều, Trẫm đã muốn lấy mạng của hắn. Nếu không phải khanh thay hắn cầu tình thì sự việc đâu ra nông nỗi này chứ? Bây giờ thì hay rồi, hắn chẳng những không biết hối cải mà ngược lại còn cho người đi ám sát khanh!”
Hàn Quốc cữu vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng hối hận nói: “Đều trách vi thần nhất thời mềm lòng, thiếu chút nữa gây thành đại họa. Vì chuyện này vi thần có chết cũng không có gì đáng tiếc nhưng nếu thuật vu cổ của hắn làm hại Hoàng Thượng thì thần chính là tội nhân thiên cổ!”
Chính Đức Đế mang tâm trạng phẫn hận xem xong chứng cứ mà Hàn Quốc cữu thu được liền sai người hạ chỉ tru di cửu tộc Mạnh gia.
Cung nhân lập tức đi truyền thánh chỉ. Lúc này, Hàn Quốc cữu đột nhiên nhớ tới một chuyện liền cười nói với Chính Đức đế: “Bẩm Hoàng Thượng. Mạnh gia có nuôi tử sĩ. Ngày hôm qua thiếu chút nữa thì hai tử sĩ của Mạnh gia đã mang được ấu tử của Mạnh Nghiên trốn thoát. Cẩm Y Vệ may mắn được sự giúp đỡ của Vũ Anh Quận Vương nên mới bắt được tử sĩ sắp chạy trốn kia. Lúc đó, Vũ Anh Quận Vương kịp thời nhảy lên ngựa dùng một mũi tên đã hạ được người nọ rớt xuống ngựa nên mới bắt được hắn.”
Đầu tiên, Chính Đức Đế thấy bất ngờ khi biết Tống Trì cũng tham gia vào việc này, sau đó ông lại khen ngợi hắn: “Tử Uyên đi theo Bình Tây Hầu đã học được một thân bãn lĩnh, truy bắt một tử sĩ cũng không phải là việc khó với hắn.”
Hàn Quốc cữu cũng hùa theo khen hắn vài câu: “Quận vương quả nhiên là người văn võ song toàn. Bây giờ Quận Vương đã mười tám tuổi, không biết Hoàng Thượng có muốn an bài một chút việc cho hắn làm để tránh lãng phí tài năng của Quận Vương hay không?”
Chính Đức Đế dựa vào lưng ghế, trầm ngâm suy nghĩ.
Ở tuổi của Tống Trì là có thể làm được việc rồi nhưng Chính Đức Đế lại có khúc mắc rất sâu với lão Tấn Vương. Tống Trì lại là chất tử của lão Tấn Vương, Chính Đức Đế có thể ban tước vị Quận Vương cho hắn nhưng nếu phong quan thì khó tránh khỏi có chút nghi kỵ.
Hàn Quốc cữu tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Theo vi thần thấy, Hoàng Thượng có thể phong Quận Vương làm Phó chỉ huy sứ Phủ Bắc Trấn. Quận vương năm nay mới mười tám tuổi, lần đầu tiên đã được bổ nhiệm làm quan ngũ phẩm. Điều này chắc chắn làm cho hắn cảm nhận được hoàng ân mênh mông của Hoàng Thượng. Bên cạnh đó, chức Phó chỉ huy sứ Phủ Bắc Trấn này cũng không có thực quyền mà toàn bộ phải nghe lệnh của Chỉ huy sứ Phủ Bắc Trấn. Như thế tránh cho Quận Vương trẻ tuổi khí thịnh, chức quan còn thấp có thể theo người làm việc. Chờ vài năm, Quận Vương có thể tự mình phụ trách mọi việc thì Hoàng Thượng lại thăng chức cho hắn sau.”
Tâm tư Chính Đức Đế nhanh chóng xoay chuyển.
Phủ Bắc Trấn là bộ phận cấp dưới của Cẩm Y Vệ, chuyên phụ trách điều tra truy bắt tội phạm. Tống Trì nhận chức Phó chỉ huy sứ Phủ Bắc Trấn có thể thay Chính Đức Đế làm việc như xét nhà, bắt người … Chỉ cần Chính Đức Đế ra lệnh cho Tống Trì đi bắt ai thì Tống Trì phải đi bắt người đó, hắn không được tự do hành động như trước.
Chính Đức Đế luôn biết thanh danh của mình trong dân gian không tốt. Thậm chí, Cẩm Y Vệ thay hắn làm việc cũng bị dân chúng chửi bới.
Bây giờ, hắn lại đưa Tống Trì đến Cẩm Y Vệ. Nếu Tống Trì không làm tốt công việc được giao, không chịu bắt quan viên có ý đồ mưu hại hắn thì chứng tỏ Tống Trì ẩn giấu nhị tâm, tuyệt đối không được lưu lại. Nhưng nếu Tống Trì trung thành và tận tâm thì hắn sẽ không nương tay khi đối phó với những quan viên kia thì Chính Đức Đế liền yên tâm dùng hắn. Với bản lĩnh của Tống Trì, hắn quả thật là một cây đao tốt để dùng cho việc truy bắt tội phạm.
Chính Đức Đế nhìn về phía Hàn Quốc cữu.
Hàn Quốc cữu lập tức cười cười nịnh nọt: “Không biết ý của Hoàng Thượng như thế nào?”
Chính Đức Đế vô cùng hài lòng nói: “Cứ làm theo lời nói của khanh đi. Ngày mai, Trẫm sẽ ban thánh chỉ phong chức quan cho hắn, khanh chỉ cần cho người để mắt đến hắn là được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]