Đứng trên tầng cao nhất của Triêu Nguyệt như thể dẫm lên toàn bộ kinh thành. Mặt trăng sáng mọc từ phía đông hiện ra một màu đỏ vàng rực rỡ, phía trên in rõ vài chấm đen không biết là cung trăng nguy nga hay cây thần nguyệt quế. 
“Bên kia là hoàng thành.”Thẩm Dật chỉ về dãy cung điện chồng chéo lên nhau hướng tây bắc. 
Khắp thiên hạ này ai không muốn chiêm ngưỡng hoàng cung chứ? 
Ngu Ninh Sơ bất định nhìn về phía bên đó. 
“Thực ra ở trong cung không vui chút nào.” Tống Tương đi tới, tựa eo vào lan can nói nhỏ với Ngu Ninh Sơ:” Trong cung có rất nhiều quy củ, ngự hoa viên cũng nhỏ nếu không phải bị triệu kiến tỷ cũng chả muốn vào đó.” 
Thẩm Dật nói:” Thân trong phúc mà không biết hưởng, như thường dân bọn ta muốn vào đó cũng chẳng có cơ hội ấy.” 
Tống Tương, “Huynh đường đường là công tử Hầu phủ, giả vờ làm thường dân?” 
Thẩm Dật cười nói:” Tóm lại không bằng Quận chúa tôn quý.” 
Tống Tương cười một tiếng, ngửa đầu ngắm lồng đèn treo trên cao. 
Ngu Ninh Sơ cũng ngửa đầu nhìn theo nhưng vừa cử động gió liền thổi đến, mũ trùm đầu lại rơi ra. 
Nàng theo bản năng muốn đội lại nhưng Tống Tương đè tay nàng, nói: “Đừng đội, nói chuyện cũng bất tiện, dù sao ở đây cũng không có người ngoài.” 
Trừ bốn người bọn họ, tầng trên cùng chỉ có một vài dân chúng bình thường, lúc sớm khi lên lầu họ đều đem địa điểm thích hợp ngắm cảnh nhượng lại , trừ hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-tuoi-dep/3329843/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.