Giang Phán ngẩn ra vài giây mới chậm rãi nhận lấy mũ trong tay Lâm Huyên đội lên đầu.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Chu Đình Quân, phát hiện sắc mặt anh rất bình tĩnh, thoạt nhìn không hề kinh ngạc.
Thấy cô nhìn mình, khóe môi Chu Đình Quân khẽ cong, giúp cô sửa lại vành mũ.
Anh cúi người ghé vào tai cô, nhẹ giọng thủ thỉ: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."
Giang Phán vừa muốn khóc vừa muốn cười, biểu cảm trên mặt cực kỳ quái lạ.
Từ lúc có ký ức đến nay, cô hận người mẹ ruột đã vứt bỏ mình bao nhiêu, hận Giang Chí Quốc bao nhiêu, cũng chán ghét cái ngày này bấy nhiêu —— ngày mà cô được sinh ra.
Nhiều năm trôi qua, đã không biết bao lần cô nghĩ tới, nếu mình có thể lựa chọn được sinh ra hay không, cô chắc chắn sẽ chọn không đến với thế giới này.
Ít nhất là trước khi quen biết Chu Đình Quân cô vẫn luôn nghĩ như thế.
May mắn thay, trước ngày hôm nay, hầu hết mọi người trên thế giới này, bao gồm cả cô, đều chỉ coi ngày này như một ngày bình thường.
Không có gì khác biệt.
Cho nên từ trước đến nay cô không hề chờ mong, cũng đã quen xem nó như một ngày bình thường, một ngày không có gì đặc biệt.
Nhưng giờ đây ——
Cô nắm chặt tay Chu Đình Quân, nói nhỏ vào tai anh: "Quân Quân, anh muốn khi nào chúng ta có con?"
Toàn thân Chu Đình Quân cứng đờ, đứng thẳng người, có chút không dám tin, giọng nói dịu dàng trầm khàn như đang kiềm chế: "Em nói cái gì?"
Giang Phán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-tuoi-dep-trong-long-anh/1111182/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.