Lúc bộ phim mới «Nữ thợ săn thương trường» của Giang Phán quay được một nửa, nhà sản xuất cuối cùng cũng đàm phán với phía đại học B về vấn đề thuê sân, đạo diễn vỗ đùi quyết định sẽ quay cảnh nam nữ chính gặp nhau lần đầu ở đại học trước. Kinh phí của đoàn phim dù không eo hẹp nhưng tuyệt đối không lãng phí, hơn nữa cũng sợ sẽ làm chậm trễ tiến độ học tập của sinh viên nên phía sản xuất chỉ thuê địa điểm quay một ngày. Do vậy, đạo diễn yêu cầu tất cả diễn viên phải có mặt lúc 6 giờ sáng. Giang Phán đã đặt đồng hồ báo thức lúc 5 giờ, đồng hồ vừa vang lên tiếng đầu tiên cô lập tức tỉnh giấc, nhanh chóng tắt báo thức đi, sợ đánh thức người đàn ông bên cạnh. Tối hôm qua anh về nhà muộn, trong lúc Giang Phán mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ, mang gương mặt còn đang ngái ngủ nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp hai giờ. Giang Phán có chút đau lòng, thậm chí muốn khuyên anh đừng kiêm thêm chức giáo sư thỉnh giảng làm gì, cứ lo mà làm ông chủ vẫy tay là được. Nhưng cô biết rõ ông chồng nhà mình tuyệt đối không phải kiểu người vô trách nhiệm như vậy, có nói cũng vô ích. Giang Phán mím môi chăm chú nhìn mặt anh năm phút mới nhẹ nhàng mặc quần áo vào, vừa định bước xuống giường, người bên cạnh đột nhiên cử động. Chu Đình Quân vươn tay chụp lấy cổ tay cô, kéo cô ngã vào người anh, ngực hai người áp sát vào nhau. Người đàn ông vẫn chưa chịu mở mắt, Giang Phán lấy tay chọc chọc mặt anh, chọc ra một lúm đồng tiền nho nhỏ. Chu Đình Quân bắt được tay cô không cho cô lộn xộn, giọng nói mang theo chút khàn khàn buồn ngủ: "Sao hôm nay dậy sớm vậy?" Giang Phán cười: "Sớm á? Sắp 9 giờ rồi!" Chu Đình Quân liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu hôn lên môi Giang Phán một cái rồi nhắm hai mắt lại: "Nói bậy, trời còn chưa sáng." Giang Phán hôn cằm anh, âm thanh mềm mại: "Được rồi, không quậy nữa, em phải tới phim trường đây, ngủ thêm một lát đi anh." Cô chuẩn bị đứng dậy lần nữa, kết quả hai tay anh giữ chặt eo cô không cho cô di chuyển. "......" Chu Đình Quân túm eo cô dịch lên trên: "Cho anh ôm một lúc đã." Giang Phán nhắc nhở anh: "Giờ em mà đến trễ sẽ bị người ta nói mắc bệnh ngôi sao đấy." Chu Đình Quân vừa mới thò tay vào trong quần áo mà Giang Phán vừa mặc xong: "Vẫn còn kịp......" Cơ thể Giang Phán khẽ run rẩy, cô dùng sức cắn cằm anh một cái: "...... Bỏ cái tay anh ra." Chu Đình Quân lại mở to mắt, ánh mắt anh hơi trầm xuống, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Không lấy." "......" Bị anh ầm ĩ một trận như vậy nên Giang Phán không kịp ăn sáng tại nhà, đành tạm chấp nhận ăn chút gì đó trên xe, lúc đến phim trường cũng xấp xỉ gần 6 giờ. Trang điểm xong lại quay vài cảnh liên tiếp, cuối cùng Giang Phán cũng có thể nghỉ ngơi một lúc. Trợ lý đưa một chai nước suối qua, cô vặn nắp chai, uống một ngụm nước rồi quay lại phòng hóa trang. Gần đây Giang Phán đang ghiền trò xếp hình, vừa định tranh thủ lúc rảnh rỗi lấy điện thoại ra chơi một lát thì một nhân viên chạy tới nói với cô: "Cô Giang, bên ngoài phim trường có một cô gái tự xưng là bạn muốn gặp cô, cô có muốn ra gặp người đó không?" Giang Phán nhăn mày: "Bạn tôi? Con gái?" Cô có bạn nữ ở đại học B từ lúc nào thế nhỉ? Chẳng lẽ là cái cô nghiên cứu sinh kia? Nghĩ một lúc cô lại hỏi: "Cô ấy có nói mình tên gì không? Đại khái khoảng bao nhiêu tuổi vậy?" Nhân viên nhớ lại: "Người này nói mình là giảng viên đại học B." Giang Phán lập tức phản ứng, người đến là Tưởng Thanh Thanh. Cô hít một hơi, do dự nói: "Nhờ anh đưa cô ấy đến đây giúp tôi nhé. Đã làm phiền anh rồi." Nhân viên vội vàng xua tay: "Không phiền không phiền đâu ạ." Giang Phán nhìn theo bóng nhân viên đi ra ngoài, lấy điện thoại ra chơi trò chơi. Rất nhanh sau đó, cô lại nghe thấy âm thanh cửa bị đẩy ra. Giang Phán để điện thoại lên mặt bàn, đứng dậy, nhìn về phía người đang tới. Cô còn phải quay phim, thời gian rất quý giá nên vào thẳng vấn đề: "Cô Tưởng, đã lâu không gặp, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?" Ngừng một giây, Giang Phán bổ sung: "À đúng rồi, nếu cô muốn đến đây thảo luận với tôi về vấn đề Chu Đình Quân thuộc sở hữu của ai, tôi khuyên cô không nên uổng phí công sức làm gì. Sở dĩ lần nào tôi cũng có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với cô như vậy là vì tôi luôn tán thưởng thức những nghiên cứu khoa học này kia của cô, lúc học cấp ba tôi cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi." Sắc mặt Tưởng Thanh Thanh có hơi tái nhợt, cô hiển nhiên không ngờ Giang Phán sẽ thẳng thắng đến thế, bản thảo vốn đã soạn sẵn trong bụng bỗng nhiên quên sạch không còn một mảnh, cô đành nhẹ nhàng cười trừ: "Giang tiểu thư, hiện tại cô là hoa đán nổi tiếng của giới giải trí, người thích cô nhiều vô số kể, người theo đuổi chắc cũng không ít nhỉ? Trong số đó nhất định có rất nhiều người có gia thế xứng đôi vừa lứa với cô......" Giang Phán nhíu mày cắt ngang lời cô ta: "Cô có ý gì?" Tưởng Thanh Thanh bình tĩnh nhìn Giang Phán: "Cô không những xinh đẹp lại trẻ tuổi, cũng có danh có tiếng, hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn anh ấy gấp nhiều lần. Huống hồ một đám nữ minh tinh các cô không phải ai cũng muốn tranh nhau gả vào hào môn sao? Một giảng viên đại học bình thường như anh ấy, tiền lương một năm nói không chừng còn không nhiều bằng một tháng lương của cô, cô cảm thấy tình yêu của hai người có thể kéo dài được bao lâu? Cô có dám khẳng định đến lúc cô gặp được người tốt hơn cô sẽ không đá anh ấy không? Số trời đã định hai người không hợp rồi, cho dù bây giờ ở bên nhau thì tương lai sớm muộn gì cũng có một ngày phải tách ra thôi." Giang Phán cười khẩy, không nhịn được phun ra lời lẽ thô tục: "Tốt hơn cái rắm. Trên thế giới này làm gì còn người đàn ông nào tốt hơn anh ấy hả?" Tưởng Thanh Thanh đến gần Giang Phán, nhìn vào mắt cô với vẻ đầy chắc chắn: "Đó là vì hiện tại cô vẫn chưa gặp được, là bởi vì hai người còn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, còn đang ở giai đoạn cho rằng chỉ cần yêu đối phương là có thể chiến thắng được tất cả, chờ đến khi tình cảm của hai người phai nhạt thì cô sẽ phát hiện, anh ấy chẳng qua chỉ là một giáo viên quèn, chỉ biết làm thí nghiệm, giảng bài rồi viết luận văn, không thể cho cô được bất kỳ thứ gì khác." Giang Phán lại cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp uống một hớp lớn. Cô lười nói thêm lời vô nghĩa với Tưởng Thanh Thanh, tay dùng sức bóp chai nước kêu lột sột: "Cho dù ngày mai anh ấy đổi nghề làm ăn mày tôi cũng sẽ yêu anh ấy cả đời. Cô lại nói bậy về anh ấy thêm một tiếng nào nữa tôi sẽ không khách sáo đâu nhé." Dứt lời, Giang Phán cầm điện thoại lên, nghiêng người tránh qua bên cạnh Tưởng Thanh Thanh, nhanh chóng ra khỏi phòng hóa trang. Quay đến hơn 6 giờ chiều đoàn phim mới kết thúc công việc, đạo diễn cầm chiếc loa to nhắc nhở dàn diễn viên chính về thời gian và địa điểm họp báo phim mới ngày mai thêm lần nữa để bọn họ đến tham gia đúng giờ. Trên đường về, Giang Phán say mê chơi trò chơi cho đến khi nhận được điện thoại của Lâm Huyên. Giang Phán bật chế độ rảnh tay rồi chuyển sang giao diện trò chơi tiếp tục sự nghiệp game thủ của mình. Giọng Lâm Huyên kích động đến mức muốn lật cả nóc xe: "Phán bảo bối! Cậu xem hot search chưa?" Ngón tay Giang Phán thuần thục di chuyển: "Gần đây tớ bận quá, không rảnh xem." "Vậy giờ cậu xem đi!" "Giờ cũng không rảnh." Lâm Huyên xì một tiếng, không thể nhịn được nữa: "Vị kia nhà cậu lên hot search! №.1 Hot search đấy! Sự kết hợp hoàn hảo giữa tài hoa cùng mỹ mạo —— Giáo sư đại học B Chu Đình Quân!" Từ cuối năm ngoái, lúc Chu Đình Quân đơn thương độc mã giải cứu Giang Phán thì Lâm Huyên không còn ở trước mặt Giang Phán nói nói bậy về anh nữa, thậm chí còn bắt đầu ca ngợi cô có mắt chọn đàn ông tốt. Giang Phán rất vui mừng, cảm thấy mắt chọn bạn thân của mình cũng không tồi. "Được, tớ biết rồi, bây giờ tớ còn công chuyện, lát nữa nói qua WeChat nhé, bái bai." Nói xong, Giang Phán thẳng tay cúp điện thoại. Cuối cùng cũng kết thúc một ván trò chơi, Giang Phán chậm rãi mở Weibo, vào hot search đầu tiên. #Sự kết hợp hoàn hảo giữa tài hoa cùng mỹ mạo# Thông tấn xã quốc tế đưa tin, giáo sư Chu Đình Quân của đại học B đã giành được giải thưởng Nhà khoa học trẻ Quốc tế năm nay, được biết, giáo sư Chu chỉ mới 29 tuổi, còn chưa tới 30 tuổi, là nhà khoa học trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước ta giành được giải thưởng này. Giang Phán lướt xuống, nhìn thấy rất nhiều tin tức buổi tối chia sẻ lại tin này, có một trang báo với hơn 60 triệu lượt thích còn đăng cả ảnh chụp người đàn ông nhà cô, là một bức ảnh anh mặc áo khoác trắng ở phòng thí nghiệm, mơ hồ có thể thấy được gương mặt tuấn tú. Phía dưới còn có rất nhiều sinh viên đại học B nhắn lại: Gà cay cỡ B: [A a a nam thần của mị thật sự đẹp trai quá] Tôi là người xinh đẹp nhất và tôi không chấp nhận sự phản bác: [Học kỳ này tôi đăng ký trúng lớp của thầy ấy đó ha ha ha ha] Kiên quyết ủng hộ tình yêu thần tiên của nữ thần và giáo sư Chu: [Thầy ấy siêu chuyên nghiệp luôn, thường xuyên làm việc đến rạng sáng] ...... Tuần trước Ủy ban Thanh niên Quốc tế đã gửi mail cho Chu Đình Quân nên giờ Giang Phán cũng không lấy làm ngạc nhiên. Ngón tay cô nhẹ gõ màn hình, chần chờ vài giây, chọn bài viết có ảnh của Chu Đình Quân rồi chia sẻ. Cô đảo mắt rồi cẩn thận thêm vào vài chữ: [Bình thường Giáo sư Chu phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nhé, cẩn thận kẻo cơ thể tiêu hao quá mức.] Hai giây sau, Giang Phán nhìn thấy có người bình luận vào bài của mình, ảnh đại diện và ID cực kỳ quen mắt, ảnh đại diện là hình cô, tên lại là "Giang Phán là bà xã của tôi". Bình luận cũng rất ngắn gọn, chỉ một chữ —— Ừm. Ừm cái đầu anh, rõ ràng không có thời gian nghỉ ngơi mà mới sáng sớm còn túm cô lại làm loại chuyện kia, làm hại cô thiếu chút nữa đến trễ. Giang Phán mím môi nhắn lại cho anh một biểu cảm nụ cười chết chóc. Lúc sắp về tới nhà, Giang Phán bất ngờ phát hiện ra mình cũng lên hot search, nhiệt độ còn vượt qua cả bài báo về Chu Đình Quân, vinh quang đứng ở ngôi đầu bảng. Suy cho cùng đã hơn hai tháng cô không đăng Weibo, giờ lại đột nhiên chia sẻ tin tức, fan đang chờ đợi chắc chắn kích động hơn so với tưởng tượng của cô. Cô nhìn lại bình luận bên dưới của mình, bởi vì được cô trả lời nên tài khoản của Chu Đình Quân nằm ở vị trí đầu tiên. Rất nhiều cư dân mạng dựa vào đối thoại của hai người đều suy đoán có khi nào tài khoản này chính là Chu Đình Quân hay không. Giang Phán nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe đã vào tiểu khu nên cô bỏ điện thoại vào túi, chuẩn bị xuống xe. Về đến nhà, đẩy cửa ra, trong nhà một mảnh tối đen, Giang Phán khẽ thở dài, trong lòng biết rõ hơn phân nửa là anh đang làm thêm giờ. Cô mở đèn, cởϊ áσ khoác, treo túi và áo khoác lên rồi chuẩn bị vào phòng ngủ lấy quần áo, tắm rửa một cái rồi ngủ. Kết quả mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra thì tay đã bị người túm chặt lấy, ngay sau đó cô bị đè lên cửa. Người đàn ông đặt tay lên eo cô bóp một cái, anh khẽ liếm môi cô, khàn giọng nói: "Bà xã, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi nhé?" Lời còn chưa dứt thì tay anh đã mở nút áσ ɭóŧ của cô. "...."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]