Chương trước
Chương sau
Giang Phán cúi đầu lo chọn thịt gà Cung Bảo ở bên trong, mặc kệ đối phương vẫn đứng đó không nhúc nhích chắn đi ánh sáng trước mặt mình.
Đầu lưỡi Giang Vân Dận thong thả dạo một vòng quanh môi, lấy hộp thuốc lá trong túi, rút ra một điếu, mồi lửa, từng làn khói trắng từ từ tản ra.
Giang Phán vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô nhăn mày, khẽ vỗ vai An Tinh Nguyệt rồi lạnh giọng: "Chúng ta qua chỗ khác ngồi."
Dứt lời, cô đứng lên xoay người đi sang chỗ khác.
An Tinh Nguyệt cắn chiếc đũa sửng sốt hai giây mới bưng hộp cơm đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Phán, thấp giọng hỏi: "Chị Phán, anh ta là ai vậy?"
Giang Phán xoay mặt nhìn qua, thấy người kia vẫn chưa đuổi kịp cô mới khẽ thở dài, "Con trai của mẹ kế."
Cũng là một tên thần kinh.
Khi đó Giang Phán mới lên lớp năm, Giang Chí Quốc mới vừa bước thêm bước nữa với Trương Triết Lan, lúc ấy Giang Vân Dận vẫn chưa mang họ Giang mà còn theo họ của Trương Triết Lan.
Anh ta lớn hơn cô một tuổi, học lớp 6, tính cách tàn nhẫn, thường xuyên đánh nhau với người ta nên trên người lúc nào cũng có chỗ bầm tím.
Trương Triết Lan cũng không rảnh quan tâm anh ta, chỉ lo ngày đêm hưởng tuần trăng mật với Giang Chí Quốc.
Lần đầu tiên khi Giang Phán vừa dọn đến ở cũng từng có ý định tiếp xúc với con người này, nhưng dù cho cô có đưa thuốc hay đưa cơm anh ta cũng hung hăng ném xuống đất.
Dần dà, Giang Phán tự giác tránh xa.
Lên cấp hai anh ta bắt đầu trọ ở trường, trên cơ bản sẽ không trở về, thỉnh thoảng nếu có cũng sẽ chọn lúc Giang Chí Quốc và Trương Triết Lan không ở nhà.
Cũng từ lúc học cấp hai, ánh mắt anh ta nhìn cô càng ngày càng kỳ lạ, có một lần, nửa đêm tỉnh giấc cô phát hiện anh ta đang đứng ở mép giường nhìn mình chăm chú, cô sợ hãi, khóc lóc rồi mắng anh ta vài câu, cuối cùng anh ta không về nhà nữa.
Sau khi lên cấp ba cô được ông cụ đón về nhà họ Giang, gặp lại là khi vừa vào đại học, lúc ký túc xá tổ chức liên hoan, anh ta tới đón Hứa Ôn.
Giang Phán tìm người điều tra mới biết anh ta đã đổi họ, Giang Chí Quốc và Trương Triết Lan công bố với người ngoài anh ta là cốt nhục của Giang gia nhằm mưu đồ chiếm đoạt tài sản của nhà họ Giang.
Lúc học đại học, đã vài lần Giang Phán bắt gặp anh ta đứng dưới lầu ký túc xá chờ Hứa Ôn, lần nào cũng đứng ở một chỗ, ánh mắt nhìn cô lạnh lẽo u oán.
Cô biết anh ta nhất định hận Giang Chí Quốc phá hoại gia đình mình, cũng muốn kiếm chút lợi lộc gì đó từ Giang gia.
Cô không phản đối chuyện Trương Triết Lan và Giang Vân Dận mưu đồ chiếm đoạt tài sản của ông cụ Giang, thậm chí còn thấy vui mừng, nhưng hai người này lại muốn lấy cô ra làm đá kê chân, làm sao cô vui cho được.
An Tinh Nguyệt gật đầu, bỗng nhiên hỏi một câu: "Chị Phán, vậy chị có hận mẹ ruột mình không?"
Suy nghĩ Giang Phán bị kéo trở về, cô cong môi lạnh nhạt nói: "Chị không thừa tình cảm đi cho người không liên quan."
Dừng lại một chút, cô chớp mắt, giọng điệu trở nên vui sướng: "Tất cả tình cảm của chị đều đã dành cho một người."
Lần đầu tiên Giang Phán đảm nhiệm vai nữ chính không ngờ lại vất vả như vậy, lúc vừa mới bắt đầu làm việc, mấy ngày đầu tiên đều là đi sớm về trễ, còn lại rất bình thường.
Nhưng những ngày như thế không kéo dài được bao lâu liền biến thành rạng sáng làm việc tới rạng sáng trở về, một cảnh cứ quay đi quay lại nhiều lần nhưng đạo diễn vẫn chưa hài lòng, thậm chí những cảnh quay trước đó cũng thế.
Còn nói những cảnh quay trước các diễn viên vẫn chưa thân quen, vừa bắt đầu cảm xúc sẽ không đúng, bây giờ mọi người đã thân thiết hơn một chút, quay lại một lần hiệu quả sẽ càng tốt.
Giang Phán thật sự muốn nói cho ông ấy biết, cô, nam chính Lục Tây Duật và nữ hai Hứa Ôn đều là bạn đại học nên đã sớm quen biết từ lâu.
May mà Chúc Minh Hoằng cũng không quá đáng, sau hai tuần quay phim liên tục cũng đồng ý cho đoàn phim nghỉ xả hơi một ngày, đương nhiên chuyện này cũng nhờ công lao của An Tinh Nguyệt không ít lần gọi điện thoại cho Cận Tịch Dạ.
Buổi chiều, Giang Phán quay xong các phân cảnh của hôm nay nên quay về phòng hóa trang thay quần áo, An Tinh Nguyệt ở một bên vừa nghịch điện thoại vừa chờ cô.
Chơi xong một ván game, An Tinh Nguyệt vào Weibo dạo một vòng hot search, tìm một tin cảm thấy hứng thú mở ra đọc.
#Tập đoàn Chu thị chính thức tiến quân vào ngành công nghiệp điện ảnh – Hôm nay tuyên bố thành lập sự nghiệp khai thác điện ảnh#
Phía dưới còn kèm theo các tin tức bát quái có liên quan đến Chu thị, trong đó có một tin nóng cũng lên hot search, nói thái tử Chu thị và vị hôn thê sẽ kết hôn vào cuối năm nay.
An Tinh Nguyệt mím môi: "Chị Phán, chị biết thái tử gia Chu thị không?"
Giang Phán dừng một chút, gật đầu: "Ừ, biết một chút."
Mắt An Tinh Nguyệt sáng rực, nắm chặt tay đập vào đùi: "Vậy chị đã gặp người đó chưa? Em nghe bạn thân nói anh ta rất đẹp trai có phải thật không? Người này cũng thật khiêm tốn quá, em cảm thấy những rich kid khác ít nhiều gì cũng có ảnh chụp, chị xem tên Cận Tịch Dạ kia đấy, còn đăng cả ảnh tự sướng trên Weibo, đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Giang Phán không chút để ý hỏi: "Sao em lại nhắc tới người này?"
An Tinh Nguyệt đưa điện thoại di động tới, liếm môi nói: "Cái loại kim cương vương lão ngũ (*) này thế nhưng không rên một tiếng đã phải kết hôn, đám chị em của em chắc phải đau đến vỡ tim mất."
(*): Kim cương vương lão ngủ chỉ những người đàn ông hội tụ 5 tiêu chí:
1. Nhiều tiền, có sự nghiệp; thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh. (nguồn: Internet)
Giang Phán nhíu mày nhìn tin tức vài lần, trong bài có đăng kèm bức hình một nam một nữ đang ôm nhau cùng bước đi.
Nếu tin tức nóng hổi này là sự thật, há chẳng phải hôn sự của Giang gia và Chu gia thất bại rồi sao, nhưng cô không hề nghe chút tiếng gió gì về chuyện kết hôn của mình từ phía Giang gia bên kia cả.
An Tinh Nguyệt phồng má, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì vội a một tiếng, "Hẳn là Cận Tịch Dạ quen biết anh ta, hình như em từng nghe anh ta bảo có hợp tác với Chu thị. Chị Phán, chị có tò mò xem người này trông như thế nào......"
Giang Phán đột nhiên ngắt lời cô ấy: "Cận Tịch Dạ quen người này?"
An Tinh Nguyệt gật đầu, hừ một tiếng: "Đúng vậy, hai tuần trước anh ta đến đây dẫn em đi công viên trò chơi, kết quả chơi được một lúc lại nói Chu đại thiếu gia tìm mình bàn chuyện hợp tác, phải đưa em về."
Giang Phán híp mắt không lên tiếng, những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí từ từ bị kéo ra những hướng khác nhau, rất nhiều chi tiết bị xem nhẹ lần lượt hiện lên.
Chu Đình Quân từ phòng thí nghiệm bước ra nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối, anh xoay người đi ra ngoài, vừa ra khỏi khu thí nghiệm liền thấy Tưởng Thanh Thanh đi tới trước mặt.
Tưởng Thanh Thanh nhìn thấy anh, nhanh chóng chào đón, "Đình Quân, thí nghiệm của cậu sao rồi? Sao cậu không giao cho nghiên cứu sinh mà một hai phải tự thân dẫn dắt làm gì, bọn họ cũng đâu phải con nít, cậu chỉ điểm một chút không phải được rồi sao?"
Chu Đình Quân cúi đầu, xa cách trả lời: "Trưởng khoa rất coi trọng thành quả của dự án này, tôi phải theo bọn họ mới yên tâm hơn một chút."
Tưởng Thanh Thanh khẽ cười: "Ngay từ đầu tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không nhận dự án này đấy, ban đầu cậu không đồng ý, sau đó trưởng khoa có tới tìm tớ nhưng tớ hiểu rõ năng lực của bản thân vẫn chưa đạt đến mức đó...... Hiện tại xem ra có lẽ không phải do tớ không đủ khả năng, mà do tớ không có cách nào dốc sức nghiên cứu khoa học được như cậu, tớ và cậu không giống nhau, nếu sau này muốn có chỗ đứng tại đại học B, chắc chắn trước hết tớ phải thiết lập nhiều mối quan hệ......"
Chu Đình Quân lạnh nhạt trả lời: "Quả thật mỗi người có một con đường khác nhau. Tôi làm vì đây là sở thích của tôi mà thôi. Tôi về văn phòng lấy chút đồ rồi còn phải trở lại phòng thí nghiệm, đi trước."
Nụ cười của Tưởng Thanh Thanh cứng lại trong chớp mắt, rồi lại không biết phải nói gì, đành gật đầu.
Từ đầu đến cuối Chu Đình Quân không hề nhìn cô lấy một lần, nện bước đi về phía tòa văn phòng, ra khỏi thang máy đi thẳng về phía văn phòng.
Lúc qua khỏi chỗ rẽ, đột nhiên có người từ trong bóng tối xông ra, miệng la to: "Cướp sắc đây."
Bước chân Chu Đình Quân dừng lại, ý cười trong mắt từ từ dâng lên, anh liếm môi, giọng nói hơi khàn: "Chỉ sợ hôm nay không được."
Giang Phán tủi thân nhìn anh chằm chằm, giọng nói mềm mại như bông, âm cuối kéo dài: "Anh quá tàn nhẫn, quá lạnh lùng, quá tuyệt tình, chúng ta đã nửa tháng không gặp mà ngay cả sắc anh cũng không cho cướp."
Vừa nói cô vừa trực tiếp hành động, xoa xoa khóe mắt không có lấy một giọt nước, nghẹn ngào nói: "Anh không hề nhớ em một chút nào, nói không đến thăm là không thăm em thật luôn, em đành phải tự mình tới đây tìm anh, em được nghỉ một ngày là chạy đến gặp anh ngay, chuyện yêu đương này làm em đau lòng quá."
Chu Đình Quân mới vừa làm thí nghiệm xong, tuy rằng đã rửa tay sạch sẽ nhưng vẫn sợ hóa chất còn sót lại trên tay, cho nên anh đã cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn ôm người vào lòng, dịu dàng giải thích: "Dự án đang trong giai đoạn mấu chốt, thật sự không dứt ra được."
Giang Phán dừng lại, nheo mắt: "Dự án gì?"
Chu Đình Quân đi vài bước về phía cửa, lấy chìa khóa ra, "Dự án Quỹ thanh niên hóa học quốc gia."
Hành lang có camera giám sát, Giang Phán đi theo anh vào văn phòng, ánh mắt dính trên người anh trong chốc lát, cô đột nhiên cong môi: "Giáo sư Chu định khi nào kết hôn?"
Chu Đình Quân mới vừa kéo ngăn tủ ra định tìm bản ghi chép thí nghiệm mang từ nước ngoài về thì nghe Giang Phán nói, động tác dừng lại.
Anh đứng dậy nhìn về phía cô, cảm xúc khó hiểu trong mắt không ngừng quay cuồng, trên mặt lại sóng yên biển lặng, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng giống như thường ngày: "Nếu em đồng ý thì ngay ngày mai cũng được."
Giang Phán nhìn thẳng vào mắt anh, tầm mắt đối diện nhau, sau khi sửng sốt một lúc lâu cô mới ho nhẹ một tiếng, thong thả dời tầm mắt, "Đã trễ vậy rồi sao anh vẫn còn ở trường? Em gọi mấy cuộc anh cũng không bắt máy."
Chu Đình Quân nhấp môi, tiếp tục mở ngăn kéo tìm đồ, "Vừa mới ở phòng thí nghiệm, không mang theo điện thoại."
Tìm xong, anh khép ngăn kéo lại, đi đến trước mặt Giang Phán, cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô, cánh môi ấm áp mềm mại: "Ngoan, em về trước đi, anh còn phải quay lại phòng thí nghiệm."
Mắt Giang Phán sáng rực, hưng phấn nói: "Em đi theo làm thí nghiệm với anh? Được không?"
Chu Đình Quân dường như không chút do dự lắc đầu, "Không được, anh không nỡ dẫn em theo. Quá nguy hiểm."
Mất vài giây Giang Phán mới kịp phản ứng, nhanh chóng mỉm cười, cô giơ tay muốn ôm anh, Chu Đình Quân kịp thời né tránh.
Hàng mi dài của anh rũ xuống, che đi sắc đen dày đặc nơi đáy mắt, giọng nói thong thả mà lưu luyến: "Ngày mai cho em ôm bù. Nghe lời, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Giang Phán bất chấp tất cả, hai tay cô vòng qua eo anh, nhón mũi chân, kề môi bên môi anh cắn một phát: "Không sao cả, muốn chết cùng chết."
Dứt lời, môi cô đi dọc theo cằm chậm rãi hướng lên trên, thổi hơi vào tai anh, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm vành tai anh, nuốt nước bọt nói: "Được không? Anh Chu......"
Cả người Chu Đình Quân cứng đờ, hô hấp lộn xộn, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm.
Giang Phán lại hồn nhiên chưa phát giác, vẫn tiếp tục liếʍ ɭáρ cắи ʍút̼ vành tai anh, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng lách cách rất nhỏ, ngay sau đó đèn trong văn phòng vụt tắt, trong phòng là một mảnh tối đen.
Cô sửng sốt, đôi mắt vẫn chưa kịp thích ứng với bóng tối nơi đây, cơ thể đã bị người ôm lên.
Chu Đình Quân ném người lên sô pha, cánh tay chống bên người Giang Phán, lồng ngực gần như dán vào cơ thể cô.
Tim Giang Phán đập như sấm, đầu óc mơ mơ màng màng, không biết rốt cuộc bản thân vừa rồi đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái gì mà làm cho giáo sư Chu luôn luôn tự chủ cấm dục trong chớp mắt biến thành cầm thú như vậy.
Cô giả vờ chối từ, dùng lực không mạnh không nhẹ giơ tay đẩy ngực anh, giọng nói càng thêm mềm mại còn mang theo chút kiều mị: "Anh...... không phải còn muốn quay về làm thí nghiệm sao?"
Chu Đình Quân kéo hai tay cô qua khỏi đỉnh đầu, cúi đầu hôn cô, đôi môi anh lướt dọc theo chiếc cổ duyên dáng một đường đi xuống, lưu luyến khẽ cắn một cái ở cổ: "Không sao, muốn em trước."
Cảm giác tê dại xen lẫn một chút nhoi nhói lan đến tận cùng dây thần kinh, Giang Phán cảm giác trong cơ thể như có thứ gì đó bị châm ngòi, tự dưng cảm thấy khô nóng, hai chân vô thức cọ vào quần tây của người đàn ông.
Động tác của Chu Đình Quân hơi dừng lại, trong mắt anh là sóng to gió lớn, ngón tay anh nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo, một chiếc rồi lại một chiếc, cho đến khi bộ ngực mềm mại được bọc trong lớp ren mượt mà lộ ra ngoài không khí.
Nước da trắng như tuyết chưa kịp cảm nhận được hơi lạnh trong không khí đã bị hơi thở nóng bỏng chặn lại, đôi môi anh đã áp vào đó, tay còn lại di chuyển dọc theo eo cô đi xuống kéo vạt áo, cởi bỏ cúc quần jean rồi dò xét đi vào.
Giang Phán ngửa cổ, hô hấp càng ngày càng dồn dập, mãi cho đến khi ngón tay của người đàn ông từ đùi cô trượt xuống, ôm lấy vải dệt hơi mỏng làm cô không nhịn được khẽ run, thấp giọng kêu lên một tiếng.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa, âm thanh Dương Lan Tiến vang lên: "Giáo sư Chu, thầy có bên trong không ạ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.