Trên đường trở về, Tô Anh không nói một lời nào nữa, hơi thở yếu ớt, yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn không ngừng nắm chặt khúc gỗ cứu mạng của mình, bàn tay siết chặt lấy tay hắn.
Lòng bàn tay của Lục Xung bị nàng giữ chặt đến tê dại, chỉ cần hắn nhúc nhích một chút, Tô Anh liền quay lại nhìn hắn, nước mắt lưng tròng.
Làm cho hắn cảm thấy chỉ cần hắn cự tuyệt nàng một chút thôi cũng đã trở thành phạm nhân rồi.
Cánh tay Lục Xung cứng đờ, không dám nhúc nhích nữa.
Lục Xung liếc nhìn nàng một cái, tầm mắt Tô Anh hướng đến con đường nhỏ, chăm chú nhìn dưới chân, nhưng nàng lại không để ý những viên đá chắn lối đi, cứ thế mà cắm đầu bước tiếp.
Thấy thế, Lục Xung kéo nhẹ nàng qua để tránh mấy viên đá dưới chân.
Đi được vài bước, mới phản ứng lại, Tô Anh khẽ kêu một tiếng “A”, dừng lại ngẩng đầu nhìn Lục Xung, “Cảm ơn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, cố chịu đựng, nhìn Lục Xung mà mỉm cười, giọt nước mắt còn đọng trên mi khẽ rơi xuống, rồi lăn dọc xuống gò má rồi đến cằm của nàng.
Tim hắn như bị ai bóp chặt, Lục Xung hề muốn nhìn thấy bộ dàng này của nàng.
Hắn muốn hỏi Tô Anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ sẽ đụng vào vết thương trong lòng, khiến nàng buồn hơn, hắn chỉ nói: “Đi, ta đưa nàng về nhà..”
Hắn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo.
Tô Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-treu-nguoi/3416192/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.