Cơn mưa lớn đêm qua phải đến rạng sáng mới tạnh, mặt đất lúc này cũng đã khô ráo.
Tô Anh ngủ say đến nỗi mềm nhũn cả người, đứng trên hành lang vẫn có chút lười biếng.
Nàng không biết bên kia Lục Xung chật vật, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Nàng lê đôi giày thêu, “lộc cộc” đi về phòng bếp, nhưng nàng không đi trên hành lang để đến thẳng phòng bếp.
Tô Anh bước xuống cầu thang, đi vào trong sân, vòng qua phía sau Lục Xung. Đầu tiên là liếc hắn một cái, sau đó nhẹ buông một câu: “Ồ, huynh đang giặt y phục à ~”
Sau đó, quay người đi vào bếp, bím tóc dài sau lưng đung đưa theo bước chân.
Lục Xung: “…”
Sự việc diễn ra rất nhanh, mà cũng may Lục Xung phản ứng nhanh nhẹn, trước khi Tô Anh đi đến hắn đã ngay lập tức vùi y phục vào xô nước.
Khuỷu tay đặt ở đầu gối, hai tay hắn buông thõng tự nhiên, từng giọt nước đọng trên ngón tay nhỏ xuống tí tách, lòng bàn tay hắn phủ một lớp xà phòng, trông có vẻ siêng năng đảm đang.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng bếp nhẹ nhàng đóng lại, căng thẳng trong lòng hắn mới từ từ được thả lỏng, nhìn xuống chiếc quần đã ướt sũng, đột nhiên cảm giác có chút mờ mịt.
Nàng ấy chắc chưa thấy đâu!
Tô Anh Anh không nên nhìn thấy, nàng cùng không nên biết hắn đã nằm mơ cái gì.
Khuôn mặt tuấn tú từ từ đỏ bừng, Lục Xung thẹn quá hóa giận, nhấc chân tính đá thùng gỗ, nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-treu-nguoi/3416190/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.