Lục Xung ngồi trên ghế, cúi đầu xử lý vết thương, mồ hôi trên trán rơi xuống đất như mưa, hắn lúc này không còn sức lực để nói chuyện.
Lọ thuốc này là để dùng trong trường hợp khẩn cấp. Vết thương thì lại quá lớn khiến hắn hết sức đau đớn. Cổ tay Lục Xung run lên, rắc đều thuốc lên vết thương. Lông mày hắn khẽ nhăn lại, nhớ lại người nọ còn ở trong phòng, mím môi ngăn tiếng rên rỉ đau đớn trong cổ họng.
Nhìn vào vết thương, hắn nghiến răng nghiến lợi thầm mắng trong lòng, may mà không bị thương ở chỗ hiểm!
Lục Xung dựa lưng vào ghế, ném lọ thuốc trong tay, cầm lấy quần áo bẩn trên vai, ngước mắt nhìn cô nương đang nghịch tay cách đó không xa, sai Tô Anh: “Lấy ta cuộn vải.”
Nói xong, dường như hắn lại nghĩ ra điều gì đó, liền thúc giục: “Ta sẽ trả tiền.”
Thời của Tô Anh đến rồi, nhìn thôi cũng biết Lục Xung là người có tiền. Nàng tìm nửa ngày vẫn chưa được mảnh vải nào.
“Chậm quá đấy, đợi ngươi tìm thấy vết thương của ta cũng lành rồi!” Lục Xung nghiêng đầu nhìn bóng dáng ai đó đang ngồi vùi mình vào tủ đồ ở phía sau tấm rèm, lạnh nhạt nói.
Tô Anh ngẩn ra, lông mi run lên, lấy y phục bị vướng ở trên đầu xuống, có chút xấu hổ, vén rèm vải lên mang ra một nửa số y phục tìm được:”Ở nhà ta hình như không có vải.”
Lục Xung hít một hơi, chỉ tay về phía cô:“ Quần áo cũ cũng được. ”
Một lúc sau, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-treu-nguoi/3416178/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.