【 Tình yêu không cần nhiều, từ mơ tưởng hão huyền cho đến đau triệt tâm can, chỉ một đủ. 】
Buổi trao giải kết thúc thì Nhan Giác mới phát hiện ra mình đã bỏ lỡ hai mươi mấy cuộc điện thoại cộng với tám cái tin nhắn. Cùng lúc đó, cô mới biết được hiệu trưởng mở tiệc ăn mừng, dĩ nhiên cô “không thể trốn”. Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang, Nhan Giác liền đi nhanh về phía đại sảnh, trực tiếp nhấn nghe.
"Em không thể quay về lúc này."
"Khi nào em trở lại?!" Vừa tiếp cuộc gọi, hai người đồng thời mở miệng.
"Vậy, lúc nào thì em mới có thể trở về. . . . . ." Âm thanh lý sự nghe rất rõ ràng, Nhan Giác cười cười đưa di động đổi sang tay trái, tay phải vẫy vẫy Văn Cảnh đang chờ mình cách đó không xa, "Anh đếm đến một vạn con cừu em sẽ có mặt ở đó, em còn có chuyện, về nhà hãy nói." Cơ hội kháng nghị cô cũng không cho người ở đầu dây bên kia nói tiếp, lập tức cắt điện thoại.
"Kẻ quấy rầy lại gọi tới?" Đứng bên cạnh đại sảnh hình trụ, Văn Cảnh đưa tay đút túi quần nháy mắt về phía Nhan Giác.
"Cậu biết mà." Vẻ mặt Nhan Giác như một đứa con nít ranh, nhanh chóng đẩy đẩy Văn Cảnh dừng lại ngoài cửa xe buýt. Tiệc mời khách quý, địa điểm đương nhiên không ở trường học.
Ngồi ngay ngắn trên xe, cô vốn định lấy ra quyển sách mới mua để đọc cho qua thời gian, ai ngờ chỉ mới cầm cuốn sách trong tay, Văn Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nhu-moc/2391627/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.