【 Khi thời thanh xuân lặng lẽ qua đi, chuyện xưa đã sớm trôi vào quên lãng. 】
Nhan Giác ngồi ăn ở tầng cuối cùng trên tòa nhà Pauli, từ tòa nhà nhìn xuống như muốn thấy hết sự náo nhiệt của thành phố, đèn đường có vài phần mờ ảo và nhã nhặn. Phòng ăn có nhạc công đang khảy đàn, bài hát này cô cũng không nhớ tên, chỉ biết là giai điệu nghe rất du dương , vừa vặn khác với với tâm trí của mình.
Lúc này, cô và Lệ Tranh đang nói chuyện về Lệ Viên.
Nhan Giác sững sờ cầm lấy đôi đũa trong tay, quay đầu nhìn người đàn ông đối diện. "Chính vì tận mắt chứng kiến cảnh tượng bố mẹ mình bị nổ chết, cho nên con bé mới như bây giờ sao?" Chỉ cần nghĩ đến việc đứa trẻ sáu tuổi kia phải gặp chuyện đau lòng này, cô đã không kiềm chế được.
"Ừ" Âm thanh Lệ Tranh trầm thấp, anh nhớ ngày đó gia đình anh chị đang đi nghỉ lễ, Lệ Viên đòi ăn KFC, không ai có thể ngờ tới kết cục của chuyên gia phá boom lại gặp phải tình huống này. "Bác sĩ nói đây là bệnh tâm lý."
"Cho nên anh mới thuê tôi dạy cho Lệ Viên, là muốn giúp con bé sao?" Nhan Giác nắm chặt tờ khăn giấy, mũi cô sụt sùi. Có lẽ là do Lệ Tranh bị khiếm thính, nên cô phát hiện, lúc nói chuyện anh ta rất nghiêm túc nhìn vào đối phương, tựa như bây giờ vậy. "Lệ Viên chỉ thích nhìn những tranh vẽ của em, theo lời bác sĩ đó là cơ hội để phục hồi, Nhan Giác, xem như tôi cầu xin em."
Bàn tay anh ta nắm chặt trên bàn, chẳng lẽ người như anh ta cũng sợ kẻ khác cự tuyệt hay sao? Nhan Giác mỉm cười lau mũi, "Chuyện tăng lương xem ra không cần thiết nữa rồi, tôi sẽ cố hết sức, có điều. . . . . ."
"Làm sao?"
"Trước hết phải để tôi no bụng cái đã, tôi đói muốn xỉu rồi." Nói xong, cô còn sẵn sàng tư thế chiến đấu. Hành động này của Nhan Giác đã sớm khiến người đàn ông đối diện tò mò.
Đã rất lâu rồi cô chưa ăn món rau Hàng Châu chính tông này, vậy mà Lệ Tranh lại chẳng đụng đũa bao nhiêu. Ăn xong cơm, Nhan Giác xin phép chạy vào toilet, lúc đi ra cô bất cẩn đụng phải một người.
"Liya Phạm, cô thật sự không muốn chấm dứt mọi chuyện tại đây đúng không!" Trong cuộc đời của Nhan Giác, cô ta chính là âm hồn bất tán không tan, bất kể là dung mạo hay là thời trang.
Nếu là ngày thường, Liya Phạm tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để muốn so tài cùng Nhan Giác, nhưng lần này, cô ta tựa như gặp quỷ, chỉ dám nhìn Nhan Giác một cái rồi vội vã rời đi.
Nhan Giác khẽ chửi thầm một tiếng, xoay người đi tìm Lệ Tranh, ngoài ý muốn thấy chỗ anh ta đang ngồi hình như có chuyện hỗn loạn. Một số người phục vụ và mấy tên nhân viên bảo vệ động tác đều đều, giống như là đang tìm kiếm thứ gì dưới đất. Bên cạnh bọn họ, người quản lý đang cùng Lệ Tranh nói chuyện.
"Lệ tiên sinh, tôi nghe nói là anh thích ăn cay, nhưng không ngờ tới anh lại ăn hết những món ăn này, thật là vinh hạnh cho nhà hàng chúng tôi." Quản lý mặt hướng về phía Nhan Giác xoa xoa tay, vẻ mặt vô cùng nịnh hót, nhưng Nhan Giác lại chú ý đến tấm lưng của người trước mặt mình hơn, cô không thấy được biểu cảm của anh, chỉ nghe được giọng nói anh mơ hồ "Người bạn của tôi thích khẩu vị thanh đạm, nhà hàng của anh không tệ, trông cô ấy ăn rất ngon miệng."
Trông cô ấy ăn rất ngon miệng, cô không nghĩ rằng người đàn ông này lại có lòng như vậy. Thời gian là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất nhưng lại pha lẫn một chút độc dược, khiến con người như đã lãng quên chuyện xưa, cũng suýt nữa bỏ lỡ quá khứ ngọt ngào, cảm giác ấm áp này vừa vặn làm cảm động một trái tim. Kéo vạt áo xuống, Nhan Giác giả bộ như chưa nghe gì, cô đi tới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Một vị khách đụng trúng Lệ tiên sinh, bọn họ đang tìm. . . . . ." Biết Nhan Giác đi cùng Lệ Tranh, quản lý xoay người lại vội vàng giải thích, còn chưa giải thích xong, một bồi bàn đã cầm đồ chạy tới "Lệ tiên sinh, tìm được rồi, nhưng mà. . . . . ."
Lệ Tranh nhìn máy trợ thính trong lòng bàn tay bị vỡ vụn, đầu quay sang nhìn Nhan Giác "Nhan tiểu thư, em biết lái xe không?"
"Lỗ tai tôi không được tốt, rất phiền hà khi phải lái xe mà thiếu vật này." Lệ Tranh chỉ chỉ vào tai trái. Kỳ thực, mỗi con người đều luôn cảm thấy tự ti về khuyết điểm của mình, nhưng anh ta lại không một chút kiêng dè, thản nhiên nhìn vào đáy mắt cô, nói rõ nguyên nhân.
"Biết một chút ." Cô mở miệng đáp.
Năm phút sau khi nhìn thấy Nhan Giác nhấn ga để vượt qua hai chiếc xe kia, người ngồi ở tay lái phụ lắc đầu một cái "Đây có nên gọi là ‘biết một chút hay không’."
Cửa sổ xe nửa mở, gió lạnh ban đêm mang theo hương thơm hoa hòe lan tỏa, sâu kín như nụ hôn đầu, cũng đồng thời thổi loạn mái tóc dài của cô. Đèn đỏ vừa tới nên cô cho xe ngừng lại, tiện thể cánh tay cô dựa bệ cửa sổ day day thái dương.
"Lời nói của những kẻ tiểu nhân đều không đáng tin". Tay cô chợt nắm chắc vô lăng, sợ Lệ Tranh nghe thấy những lời khi nãy, bèn cố ý nói thêm "Khó khăn lắm tôi mới có dịp chạm vào chiếc xe thế này, xin lỗi vì không kiềm chế nổi cảm xúc nên đã cho xe chạy khá nhanh." Con người ta càng mộc mạc càng dễ xúc động.
Một chiếc xe Buick màu bạc dừng ở bên cạnh, vừa vặn giai điệu quen thuộc Sealed with a kiss vang lên. Bên trong xe một đôi nam nữ đang cúi đầu trò chuyện, chẳng biết người đàn ông kia nói gì mà cô gái lại cười khúc khích. Hoa hòe nở rộ nhiều ở đầu đường Tứ Xuyên, người đi đường đi qua, ánh trăng mông lung hòa quyện vào nhau tạo nên khung cảnh nên thơ. Mặt cô có phần căng thẳng, tay nắm chặt tay lái, trước 1 giây khi đèn đỏ vừa chuyển sang xanh đã thấy cô vội vàng nhấn ga, bánh xe như muốn xông thẳng ra ngoài, cũng đồng thời cơ hồ nghe được giọng nói của người đàn ông đang ngồi trong xe truyền đến "Nhan Giác?"
Nhan Giác không biết mình đã chạy mất bao lâu? Cũng không đang ở hướng nào? Đến khi cô cho xe dừng lại thì cảnh trí xung quanh đã sớm trở nên xa lạ.
Lệ Tranh vốn định đưa Nhan Giác trở về, sau sẽ gọi người đến chở, nhìn quanh quẩn bốn phía, cuối cùng anh chỉ cười "Nhan tiểu thư, đây là tính toán chạy tới nhà tôi hay nhà cô vậy?"
Nhan Giác có chút phiền muộn, cô nhìn chòng chọc nơi xa ngõ hẻm, đột nhiên nói: "Tối nay Lệ tiên sinh cũng ăn ít quá, hay là để tôi mời anh ăn cơm."
Nhan Giác mời anh ăn cơm là ngoài ý muốn, nhưng anh chỉ không ngờ cô lại dẫn anh đến nơi này. Chiếc ghế cọc và bàn gỗ thấp chủm không thể thõa mãn được chiều cao một mét tám của anh, cảm giác như bản thân anh không thể thích nghi với môi trường này.
Anh nới lỏng cổ áo, "Đồ ăn ở đây rất ngon?"
"Đối với tôi thì có thể không, nhưng nếu là Lệ tiên sinh thì chắc chắn như vậy." Nhan Giác đi tới gần cửa hàng bên kia, ngoắc ngoắc tay "Bà chủ, một phần mì sợi, hai mươi xâu xiên que, nhiều cay." May mắn là xe đã lái đến địa phương chỉ cách chợ đêm một con đường, đủ để Nhan Giác trốn tránh lúng túng.
Lệ Tranh xắn ống tay áo, nhìn về phía chợ đêm nhộn nhịp, như có chút đè nén, sau lại hỏi: "Em xác định là ăn những thứ này?" Nhan Giác nhún nhún vai, trước đây Đông Xuyên ăn chưa đủ no thì nhất quyết không chịu rời đây, nếu không nhờ anh ta thì có lẽ cô sẽ không phát hiện ở tỉnh Tứ Xuyên lại có một nơi bán đồ ăn cay và ngon như thế.
Động tác bà chủ rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đem đầy dĩa tới "Ái chà, cô gái dễ thương, lại mang theo bạn trai tới à. A, đổi người rồi ư!" Trí nhớ bà chủ khá tốt lại khiến ánh mắt Nhan Bác chột dạ, ngượng ngùng nhức đầu, miễn cưỡng cười một tiếng, cô nhận lấy đồ ăn. Khách vô nườm nượp, bà chủ quán cũng không có nhiều thời gian hàn huyên, chào hỏi một tiếng rồi mới rời đi. Bà chủ vừa đi, Nhan Giác đã len lén nhìn Lệ Tranh một cái, sợ anh ta lại hỏi thì toi.
"Tôi không có mang máy trợ thính, cho nên không nghe được gì." Nhan Giác nghe thế thì cúi đầu thong thả ăn, sau mặt hoàn toàn đơ: không phải anh ta có thể nhìn khẩu hình miệng của người khác sao?
Xem ra khẩu vị cay xè này mới thích hợp với Lệ Tranh hơn, Nhan Giác nhìn Lệ Tranh ăn sạch những món trước mặt, mới cảm thấy quyết định của mình đúng đắn.
"Em biết người ngồi trong chiếc xe kia?" Lau sạch miệng, anh sửa sang lại tay áo "Người đàn ông đó, có phải là người ‘bạn trai’ mà bà chủ đã nhắc tới?"
"Lệ tiên sinh, anh không phải là không nghe thấy gì sao? Cho dù có nghe được, bằng vào quan hệ của chúng ta, có thích hợp để tâm sự chuyện này hay không? Chúng ta căn bản không thân như thế." Lời vừa ra miệng Nhan Giác đã bắt đầu hối hận, cô và Lệ Tranh đúng là không phải bạn thân, nhưng ít ra cũng đã dùng cơm với nhau được ba bốn lần, hơn nữa anh đối với cô không tồi.
"Tôi không phải ý đó." Nhan Giác đang định bổ sung, Lệ Tranh đã bác bỏ cơ hội của cô, "Không sao, tôi cũng không muốn lát nữa mình lại tiếp tục ngồi cùng quái xế."
Đấy, quan hệ người với người chính là như vậy, một giây trước chung đụng hòa hợp cũng không trở ngại, một giây sau đã tùy tiện trở mặt. Trở mặt giống như lật sách, chỉ có con người mới có thể làm được. Nhan Giác lúng túng không biết nói gì, trên vai cô đột nhiên nặng nề, "Tiểu Nhan!"
‘Kẻ quấy rầy’ này mỗi lần xuất hiện thì toàn ‘bất ngờ’, Nhan Giác xoa vai "Yêu nghiệt, anh xuống tay nhẹ một chút thì chết người à?" Bất ngờ vì lúng túng, sau cô lại gạt qua một bên, chỉ vào chiếc quần cụt anh ta đang mặc, mỉm cười nói "Đèn đường đã bắt đầu lên rồi, anh thế này là đi thay ca?"
"Nói bậy, anh mang Tiểu Tuyết đi chụp hình, thấy hợp nên chọn luôn một bộ." Anh ta ôm chầm một cô gái nhỏ nhắn giống như nữ sinh nói. Nhan Giác gật đầu, cho rằng đây chính là người bạn gái mới của anh ta.
Nhan Giác chú ý đến ‘anh ta’, ‘anh ta’ cũng chú ý tới Nhan Giác, nhìn về Lệ Tranh nháy nháy mắt, Nhiếp Văn Hiên hưng phấn giống như một con chó Husky vẫy vẫy đuôi "Tiểu Nhan, vị này là?!"
Nếu bạn có thể biến thành lũ lụt nhấn chìm người trước mắt, thì Nhiếp Văn Hiên lúc này nhất định giống như con chó đã được huấn luyện để bơi trong Thái Bình Dương. Nhan Giác khá bất lực.
"Tôi là Lệ Tranh, cháu gái của tôi học vẽ từ Nhan Giác." Anh chỉnh chu lại quần áo, tay hướng Nhiếp Văn Hiên vươn ra, mắt vô tình dừng lại trên tay người anh ta. Ngoại trừ tay anh ta đang ôm Tiểu Tuyết, tay còn lại vẫn đang gác trên vai Nhan Giác.
Ý thức được hành động của mình, anh ta liền vội vã thu tay "Chào anh chào anh, tôi là Nhiếp Văn Hiên, Tiểu Nhan hay gọi tôi là ‘yêu nghiệt ’, tôi và cô ấy là bạn bè thân thiết, bây giờ thịnh hành nhất là quan hệ bạn bè kiểu này, vì vậy tôi không phải là ‘mối nguy hiểm’ đối với anh đâu, nếu anh muốn theo đuổi tiểu Nhan của chúng tôi thì anh nên táo bạo một chút!"
Nét mặt Nhiếp Văn Hiên tỏ ra trêu chọc, khiến cho Nhan Giác bực cả mình, vỗ ngực một cái "Lệ tiên sinh, thời gian không còn sớm, tôi tiễn anh về."
"Để sau." Lệ Tranh ngăn lại, "Bây giờ tôi không tiện lái xe, không biết cậu có thuận đường chở dùm Nhan Giác?"
"Không sao, không sao, hai chúng tôi ở ‘gần’."
"Vậy còn anh?" Bị Nhiếp Văn Hiên lôi đi trước, Nhan Giác quay đầu lại hỏi Lệ Tranh. Chỉ mới đi được có vài bước, tầm nhìn giữa cô và anh đã bị che bởi nhiều người.
Ngày ấy, Lệ Tranh cũng không nói gì, trong chợ đêm ồn ào náo động, anh lấy điện thoại ra, trong tay quơ quơ.
Ngày ấy, Nhan Giác dọc theo đường dành riêng cho người đi bộ, đi thật xa, chung quanh là tiếng rao hàng huyên náo nhưng cô vẫn cảm nhận được, sau lưng mình dường như đang có ánh mắt dõi theo, thật lâu mới không còn nữa!
Nhà tiểu Tuyết cách chung cư Nhan Giác không xa, Nhiếp Văn Hiên đưa cô ta lên lầu, xuống lầu ước chừng tốn mười lăm phút, anh ta trở lại xe thì Nhan Giác đã nói móc máy câu, "Cô ấy còn chưa trưởng thành, anh cũng nên chừng mực một tý."
Nhiếp Văn Hiên cũng không nói gì, động cơ xe lần nữa cuồn cuộn vang lên thì cô nghe được anh nói, "Chỉ là hứng thú với vóc dáng mà thôi, cô ấy nhỏ hơn em ba tuổi, nhưng kỹ thuật hôn thì, chậc chậc. . . . . ."
"Già đời như anh mà cũng dính?" Nhan Giác khẽ nhắm một mí mắt.
"Cho nên duyên phận của anh và cô ấy cũng chỉ đến hôm nay." Xe quẹo cua ra chung cư thì Nhiếp Văn Hiên mở đèn, ánh đèn xe như hù dọa đến một đôi mèo hang đang núp ở trong bụi cỏ, ‘meo meo’ một tiếng. "Tiểu Nhan, có một chuyện không biết có nên nói với em, cuối tuần này. . . . . ."
"Cuối tuần này Hoắc Đông Xuyên tụ họp mọi người, anh là đang muốn nói cùng em chuyện này sao?" Nhan Giác phản ứng bình thản, ngược lại khiến Nhiếp Văn Hiên hơi sốc, anh đạp mạnh thắng xe, âm thanh bánh xe Jeep vang lên chói tai, Nhan Giác lúc này che lỗ tai lại.
"Làm sao em biết?!"
"Liya Phạm nói."
Rõ ràng Nhan Giác và Liya Phạm là kẻ thù, Nhiếp Văn Hiên chỉ ‘ừ’ một tiếng "Ngày hôm qua Đông Xuyên đến tìm anh, cậu ấy hỏi anh em có phải hay không là một người. Tiểu Nhan, ban đầu chuyện kia lỗi phần lớn là ở Liya Phạm, quyết định của Đông Xuyên cũng không thể nói sai, anh hỏi em, nếu như Đông Xuyên chủ động, hai người bây giờ liệu còn có khả năng?"
"Ha ha." Nhan Giác cười to "Thật trùng hợp, em hôm nay cũng nhìn thấy anh ta, Văn Hiên, biết thời điểm đó em thấy gì không? Anh ta để cho Quý Vũ ngồi ở chỗ lúc xưa em ngồi, nghe bài ca em thích. Liya Phạm tác hợp cho chị họ của cô ấy và Hoắc Đông Xuyên nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã thành công. . . . . ."
Nhan Giác là người ưa thích sạch sẽ: cô sẽ không để cho những gì thuộc về mình có người thứ ba xen vào, bất kể là khi bọn họ ở cùng nhau, hoặc là đã đường ai nấy đi. Cho nên Hoắc Đông Xuyên đã phạm vào điều cấm kỵ, khiến cô khi ấy hoảng sợ.
Yêu là chuyện của hai người, nếu chỉ có một bên chấp nhất và đau khổ, thì khác nào tự mình đào hố chôn vùi toàn bộ thời thanh xuân. Nhan Giác may mắn không phải một cô nàng ngốc nghếch. Cho nên tâm trạng của cô khi ấy khôi phục rất nhanh.
"Mẹ nó, vậy mà anh lại không phát hiện tên tiểu tử đó đã sống ở nước ngoài mấy năm, thay đổi cũng không nói gì, thiệt thòi anh còn đồng ý bị cậu ta thuyết phục đưa em đi tham gia tụ hội, tiểu Nhan, anh không đi, không chỉ một mình em không đi, mà anh cũng không đi nữa, Văn Cảnh cũng sẽ không đi!" Còi xe bị Nhiếp Văn Hiên đè xuống đến mức bành bạch vang lên, ở nơi trống trải xem bộ âm thanh này lộ vẻ chói tai.
Nhan Giác đánh nhẹ vào bả vai của Nhiếp Văn Hiên, không muốn anh ta nổi điên nữa "Tại sao không đi, người làm chuyện xấu cũng không phải là em. Lái xe."
Nhiếp Văn Hiên gật đầu một cái, đạp chân ga "Đúng, phải đi, nhất định phải đi! Đúng rồi, tiểu Nhan, cái người có tên Lệ Tranh nhìn cũng không tồi, ánh mắt anh ta nhìn em như có tình ý, em không định suy tính gì sao?"
"Suy tính cái gì, anh ta là gia trưởng của học trò em."
"Đùa à, có gia trưởng nào lại gọi thẳng tên của giáo viên?" Nhiếp Văn Hiên nói trúng tim đen khiến Nhan Giác không thể nói được gì, cô cũng phát hiện, từ sau khi ‘yêu nghiệt’ xuất hiện Lệ Tranh cũng không còn gọi mình là "Nhan tiểu thư".
"Yêu nghiệt, phải nói thật với anh thôi. . . . . ."
"Cái gì?" Nhiếp Văn Hiên giảm tốc độ xe, đầu đưa lại gần. Nhan Giác nhân tiện níu lấy lỗ tai anh ta, nhỏ giọng thì thầm "Không ai nói cho anh biết, quần cụt phía sau của anh có vẽ một đóa Hoa Cúc à. . . . . ."
Chiếc xe Jeep chợt vẽ một đường vòng cung thật to, một vì sao trên bầu trời xẹt qua, vừa lúc bị cô nhìn thấy. Cô đột nhiên nhớ về thời đại học, rằng mình rất thích chữ ký kia: cuộc gặp gỡ giữa người với người giống như thiên thạch, nháy mắt phát ra tia lửa, nhưng cuối cùng vẫn vội vàng qua đi.
Bây giờ suy nghĩ lại, rất giống tình cảm giữa cô và Hoắc Đông Xuyên khi đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]