Chương trước
Chương sau
【Em hút thuốc, em uống rượu, với tôi em cũng là một cô gái tốt.】

Đến Vân Nam đã là ngày thứ ba, Nhan Giác vẫn chưa quen với thời tiết nơi đây, cô vẫn chảy nước mũi ròng ròng.

Lấy một hộp khăn giấy trước mặt, Nhan Giác ngồi trên cỏ nhìn cách đó không xa, một nam sinh đang vẽ tranh cũng chảy nước mũi như cô, cảnh tượng này y chang một bộ môn nghệ thuật hào phóng. . . . . .

Cầm trong tay một tờ khăn giấy sạch sẽ, Nhan Giác đi tới bên cạnh nam sinh: "Nước là nguồn tài nguyên khan hiếm ở Trung Quốc, em mau chùi sạch sẽ đi!"

Nhận lấy khăn giấy từ giáo viên, học sinh hít hà lỗ mũi, chỉ chỉ bản vẽ: "Cô xem, vẽ thế này có được hay không?"

"Chú ý độ sáng tối một chút. . . . ."

Sau khi chỉ đạo xong, Nhan Giác vội vã thoát thân trở về chỗ cũ, nếu không nước mũi của cô sẽ chảy ra mất. Cô cầm hai bao giấy trực tiếp xuống lầu, đi ngang phòng của Lệ Tranh thì dừng chân lại. Cách đây mấy ngày, cô nói nhiều lời không hay với anh, đã 48 tiếng rồi cô cũng không nhìn thấy anh, nghe đồng nghiệp nói, tiền tài trợ cho chuyến đi này là Lệ Tranh đóng góp, thế nên cả ba bữa cơm của anh đều do chính tay Trát Tây mang tới.

"Nghĩ thông rồi sao?" Nhan Giác tự giễu nhún nhún vai, trên cõi đời này, làm gì xuất hiện tình yêu sét đánh.

Trở lại khu vực vẽ tranh, âm thanh đàn hạc* dọc theo những đoạn đường nối quanh co trên cỏ, là cảnh tưởng người dân Tây Tạng đang đưa dâu. Mắt cô hướng về nơi xa xa, lúc này một nữ sinh cầm bản vẽ chạy tới bên cạnh: "Cô ơi, bọn em nghe chú Trát Tây nói hôm nay sẽ có đám cưới, bọn em muốn đi xem một chút, thuận tiện tìm chút tư liệu, ở chỗ này không có cảm hứng gì hết."

* Âm thanh đàn hạc: một loại đàn ba dây.

Nhan Giác nhìn những người đang đi đưa dâu, không yên lòng: "Đường đi ở đây khá phức tạp, bọn em không được tự ý hành động."

"Không sao đâu ạ, có con trai của chú Trát Tây dẫn bọn em đi." Nữ sinh tiện tay hướng phía sau lưng chỉ chỉ, Nhan Giác hiểu, thì ra còn có đồng phạm. Cô nhìn chằm chằm nam sinh đang chảy nước mũi cũng ở đây, lấp đầy một bọc giấy lau, sau nói: "Chăm sóc tốt cho mọi người, tập họp thời gian đúng hạn."

Gần tối cũng không thấy hai người học sinh kia trở về, trong lòng Nhan Giác lo lắng: "Tôi phải đích thân đi tìm thôi."

Con dâu của Trát Tây đang sắp xếp lại drap giường, bỗng nhiên cất giọng: "Một lát nữa có thể sẽ mưa, lại nói, lần này Hòa Nhân cũng ở cùng bọn họ. . . . . ."

Nhắc "Tào Tháo" tào tháo đã đến. Lần này Hòa Nhân cầm mảnh pháo vụn đi vào nhà, câu thứ nhất đã hỏi: bọn họ trở về chưa?

Thấy học sinh vẫn chưa trở về, phản ứng đầu tiên của Nhan Giác chính là phải đi ra ngoài tìm.

"Không được rồi... khoảng nửa tiếng nữa trời sẽ đổ mưa." Trát Tây lên tiếng ngăn cản, nhưng Nhan Giác nào nghe lọt tai, giờ phút này cô chỉ nghĩ đến hai người học sinh kia, cô nhất định phải tìm bằng được bọn họ trở về. Cầm áo mưa trên tay, Nhan Giác xông ra ngoài cửa. Vừa chạy khỏi ngưỡng cửa, sau lưng đã truyền đến một giọng nói: "Đợi chút."

Cô cho là Lệ Tranh muốn ngăn cản, nhưng lại không ngờ anh ta chỉ nói: Tôi đi cùng em.

Hòa Nhân nói, nhà chú rễ cách nơi bọn họ vẽ tranh mất hai mươi phút lộ trình, chân Nhan Giác khẽ dừng, sau lại quyết định muốn chạy đi. Cao Nguyên , bốn phía mưa trút ào ào, Nhan Giác cắn răng đi về phía trước, thình lình bị tiếng bước chân sau lưng kéo người cô lại: "Nếu mưa lớn hơn nữa, rất có thể gây sạt lở đất, chúng ta trước phải tránh mưa đã."

Thấy vẻ mặt Nhan Giác không tin, Lệ Tranh chỉ chỉ dưới chân: "Nơi này là Vân Nam, em không nghe tin gì về nó sao? Tôi không phải dọa em."

"Sao anh không nói sớm." Nước mưa xối xả khiến tóc Nhan Giác ướt nhẹp, Cô vuốt vuốt mặt hướng phía Lệ Tranh liếc mắt.

Lệ Tranh lại khá thanh thản, một tay lôi kéo Nhan Giác, chân trước dò dò mặt đường: "Trát Tây đã nói rồi, em có nghe lọt tai đâu? Nhưng mà, chưa tới phút cuối thì cũng không nên từ bỏ hy vọng."

Một câu nói của anh ngược lại khiến cô thông suốt, cô cắn cắn môi, không lên tiếng nữa.

Nhan Giác không biết vì sao Lệ Tranh lại biết chỗ này có một hang động, cô chỉ biết đi theo anh chui vào. Tránh được mưa, cô khom lưng vặn nước đọng ở ống quần, nước mưa cùng vết bẩn theo ngón tay vắt nước của cô trút xuống ào ào, hòa lẫn vào bùn đất cao nguyên, Nhan Giác hỏi: "Trước đây anh đã từng tới nơi này?"

"Ừ." Giọng nói của anh có chút mệt mỏi, Nhan Giác vội vàng xua tay, ngẩng đầu mới phát hiện sắc mặt của Lệ Tranh không được tốt lắm, xanh xao đáng sợ. Dùng sức vắt khô lần cuối, Nhan Giác vẫy vẫy tay đi tới: "Anh làm sao vậy?"

"Lỗ tai hơi khó chịu, cũng không phải việc hệ trọng." Lệ Tranh mỉm cười, chân mày đồng thời cau chặt. Anh nói dễ dàng, nhưng Nhan Giác vẫn nhìn ra anh không được thoải mái: "Anh dị ứng với độ cao ư?!"

Cô đưa tay lên sờ trán anh, nóng bỏng: "Phát sốt còn cùng tôi chạy ngoài mưa, Lệ Tranh, anh thích tự ngược đãi bản thân mình sao?."

"Cũng như nhau." Lệ Trang như cũ mỉm cười, nói lạnh nhạt. Em có thể vì học sinh chạy trong mưa, tôi có thể bất chấp để tới Shangri-La tìm bóng dáng em.

"Vài lần là thích ứng thôi." Mấy ngày nay anh phát sốt kéo dài, ù tai, thậm chí nhức đầu, thế mà anh chỉ hời hợt nói ‘vài lần là thích ứng thôi’. Anh tổng cộng đã tới Vân Nam ba lượt, một lần thì lỗ tai bị chấn thương. Lần thứ hai là do áp lực của độ cao, về sau thầy thuốc khuyên nhủ, thể chất của anh không hợp với Cao Nguyên. Nhưng lần này anh lại đi tới Vân Nam, lần này là bởi vì Nhan Giác.

"Xem ra em rất thích ứng nơi đây?" Lệ Tranh vân vê huyệt thái dương, tựa vào hang động chất vấn Nhan Giác, khuôn mặt che dấu một nụ cười.

Nhan Giác nhún nhún vai: "Thích ứng cái gì, em đã tốn mất năm bọc khăn giấy rồi đó."

Bất giác, cuối cùng cô cũng biết được nụ cười của Lệ Tranh từ đâu mà tới, nước mắt trên mặt lẫn vào nước mưa, càng khiến cho cô mất mặt.

"Đồ ngốc!" Không biết là mắng Lệ Tranh không hiểu sự việc, hay là tự chửi bản thân mình, tóm lại Nhan Giác nhanh chóng xoay người, lại phát hiện trên người một bịch khăn giấy cũng không mang theo.

"Của em." Lệ Tranh đưa tới khăn giấy cho Nhan Giác, cô lúng ta lúng túng nhận lấy.

"Khi cảm tôi cũng thường chảy nước mũi, lúc bé Đinh Chiêu Đông toàn gọi tôi là ‘Lệ nước mũi ’." Cuối cùng anh cũng phá vỡ lúng túng của cô, cô lau sạch lỗ mũi: "Vậy anh chấp nhận sao?"

"Dĩ nhiên không, tôi và cậu ta đánh nhau một trận, cậu ta thua nên mới ‘tự nguyện’ đón nhận biệt danh ‘Đinh đái dầm’."

Dáng vẻ nói chuyện nghiêm túc của Lệ Tranh hoàn toàn chọc cười Nhan Giác, nhưng giây tiếp theo cô cũng không cười nổi nữa.

Giọng anh nhàn nhạt xen lẫn tiếng mưa bên trong bên ngoài, có lẽ cô không nghe rõ tiếng mưa rơi, nhưng từng lời từng chữ của anh đều lọt vào tai cô.

"Em nói rằng em biết hút thuốc, còn tôi thì không, điều này không thành vấn đề. Phổi của tôi tháng trước vừa mới kiểm tra, coi như khá mạnh mẽ. Em thích uống rượu, vừa khéo tôi cũng vậy... chúng ta có cùng sở thích, coi như gia tăng thêm một phần mười điều khoản. Em nói em nóng nảy sẽ mắng người, tôi nóng nảy cũng thế, chỉ là tôi mắng người không có trình độ như em. Lệ Tranh cười khẽ hai tiếng, ánh mắt dõi theo từng ngón tay đang thu hồi: "Còn nữa, em bảo em ít nói, tôi cũng không nhiều lời, coi như hai chúng ta cùng nhau tiết kiệm năng lượng, cũng sẽ không thể ghét bỏ đối phương ."

Áp lực ở cao nguyên khiến màng nhĩ của Lệ Tranh đập mạnh, anh khẽ híp mắt, bỏ qua những lời thuyết phục tiếp theo : "Ở cùng nhau thôi."

Ngay từ lúc lên đại học, Văn Cảnh thường cùng Nhan Giác suy nghĩ qua ‘n’ phương thức tỏ tình của nam sinh. Sau khi tốt nghiệp, Nhan Giác và Hoắc Đông Xuyên chia tay, Văn Cảnh lập gia đình, bọn họ mới phát hiện, thời đại học mơ tưởng và thực tế cách nhau rất xa.

Nhưng bây giờ, khi phải đối mặt với lời tỏ tình vô cùng bình tĩnh của Lệ Tranh, cô mới hiểu được, cái gì gọi là rung động.

"Em hút thuốc, em uống rượu, với tôi em cũng là một cô gái tốt."

Tình yêu là một vấn đề về nhân duyên, Nhan Giác không nghĩ ra, tại sao khi cô nhìn vào mắt của Lệ Tranh, tựa như trái tim cô lại tự động đập nhanh.

Sự thay đổi của Nhan Giác lại làm cho Lệ Tranh chắc chắn một điều, cũng giống như khi anh xuất hiện ở Vân Nam, đang định duỗi tay hướng về gương mặt của Nhan Giác, ở cửa hang động chợt có hai người ướt sũng đi vào: "Cậu là một người to khỏe như thế mà lại té nhiều hơn tớ, rõ là. . . . . . Nhan, cô giáo Nhan, Lệ tiên sinh. . . . . ."

Trên thực tế, không phải mất tất cả mà lại được lòng người trấn an, ít nhất thì bọn họ nhìn thấy cô giáo mình gương mặt ửng đỏ trước Lệ tiên sinh.

Cũng may là chuyến đi này chỉ có duy nhất một trận mưa, sau khi trải qua sự việc kia, màu cỏ ở Shangri-La ngày càng xanh tươi. Trời xanh mây trắng, Nhan Giác một thân khoác áo ngồi trên sườn núi, ngắm nhìn. . . . . nhân vật ở phía xa xa.

Lệ Tranh đứng ở giữa nhà gỗ bên cạnh sườn núi, đang cùng một người dân Tạng nói chuyện. Ngày đó trở lại nhà của Trát Tây, Nhan Giác nhờ vả Trát Tây mời thầy thuốc đến xem bệnh cho Lệ Tranh, không biết là do tác dụng của thuốc hay do ý chí của Lệ Tranh, sắc mặt của anh khi đó từ từ tốt lên, Nhan Giác cũng không nghe anh nói lỗ tai không thoải mái nữa.

Thí dụ như hiện tại, người đàn ông đang đi về phía cô trong làn gió xuân phơi phới, cô làm thế nào cũng không thể tránh mặt được anh như mấy ngày trước.

"Ngày mai về lại Thành Đô, tôi mới vừa liên lạc với một vị tài xế bên này, lát nữa anh ta sẽ dẫn em và các học sinh ghé xem thành cổ." Lệ Tranh gập người ngồi bên cạnh Nhan Giác, ghé đầu nhìn cô vẽ tranh, lại không nghĩ rằng Nhan Giác đưa tay chặn lại bức tranh: "Bọn họ cũng chưa từng đi xem thành Cổ."

Nhan Giác cử động không để ý đến Lệ Tranh, anh ngồi thẳng người, ôm đầu gối nhìn về phía xa xa cờ bay trong gió: "Không phải em cũng chưa đi hay sao?."

Lệ Tranh đối với tất cả mọi chuyện của Nhan Giác rõ như lòng bàn tay, cô bây giờ đã không còn cảm thấy kỳ quái, nhưng khi anh nói ra câu đó thì cô cũng không khỏi ngạc nhiên.

"Không phải là vẽ tôi sao? Không cần phải thẹn thùng che giấu."

"Người nào vẽ anh, vì cái gì tôi phải vẽ anh chứ?" Nhan Giác nói xong thì hoảng hốt, đang che tấm vải tranh sơn dầu vội vàng phủi sạch. Lệ Tranh cũng không gấp, tay anh đưa đến đầu cô, nhẹ nhàng xoa hai cái: "Tôi nào biết em tại sao vẽ tôi? Cảm thấy tôi tốt?"

"Mặt dày!" Nhan Giác cúi đầu nhỏ giọng.

Thời tiết Thất Nguyệt* vốn là mùa hè nóng bức, cô lại mặc quần áo mùa đông ngồi im ở trong nệm, ôn lại tiếng tim đập thình thịch ban nãy, cảm giác như hồi mối tình đầu xa xưa.

*Thất nguyệt: cúng tuần (cho người chết, cứ bảy ngày cúng một lần, cho đến 49 ngày)

Tình yêu giống như nước chát của đậu hũ, Nhan Giác đột nhiên cứng họng là bởi vì cô có thể uống nhầm bầu nước chát này.

Nhan Giác vẫn đi đến thành cổ, Lệ Tranh nói rất đúng, nếu như không phải vì học sinh, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua nơi này, chỉ là Lệ Tranh không đi cùng với cô. Đi vào bên trong đường đá của thành cổ năm tháng lâu đời, Nhan Giác dặn dò học sinh nhớ tập hợp khi đến thời gian, còn cô thì từ từ theo đoàn người phía trước lưu dấu chân mình ở nơi đây.

Thành cổ Lệ Giang nằm ở huyện tự trị Naxi Lệ Giang, tỉnh Vân Nam bắt đầu được xây dựng vào cuối thời nhà Tống đầu thời nhà Nguyên. Đô thị cổ Lệ Giang thường được biết đến dưới tên gọi Đại Nghiên cổ trấn. Đây là một thành phố cổ tuyệt đẹp cả về phong cảnh và lịch sử, nơi sinh sống của các dân tộc Bạch (Bai),Nạp Tây và Tạng. Thành cổ này nằm trên độ cao 2.400m, trên cao nguyên Vân Quý, cách Côn Minh hơn 500km và có diện tích 3,8km².

Cô biết bọn học sinh đều thích nơi này, vì ở đây có Bánh Xe Nước nổi tiếng, có thể cầu xin bình an, hơn nữa còn phù hộ cho tình yêu. Cô không có tình yêu, nên không cần đi theo bọn chúng.

Thành cổ cất chứa 1300 năm dấu ấn lịch sử, Nhan Giác dọc theo đường đá vừa đi vừa nghỉ, trong tay là bản ghi chú rất dày.

Mặt trời lặn xuống phía tây đến một góc chếch thì Nhan Giác đã đi tới quảng trường Ngọc Hà, tránh không thể tránh cô nhìn thấy ở điểm cao nhất là Bánh Xe Nước cầu nguyện, thở dài, Nhan Giác thu hồi bản ghi chú, cái gì tới đều tới, đi lên đó xem một chút vậy.

Nhan Giác đi lên nhìn hai bên một chút, hoàn toàn không thấy một học sinh nào, cô vuốt vuốt sợi giây thừng của bánh xe, thử kéo... trải qua hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

"Dân bản địa nói 3 giờ là thời gian bánh xe chuyển động đẹp nhất, chúc phúc chân thành sẽ hóa kỳ tích. Hiện tại vẫn chưa đến 3 giờ, nhưng em đã tới đây rồi, tôi nghĩ Phật tổ đã đem đến may mắn cho tôi." Bánh xe nước vòng vo nửa vòng, Lệ Tranh tay kéo giây thừng lại không ngờ Nhan Giác xuất hiện ở trước mặt mình, phía sau anh còn có hai người Tây Tạng xa lạ, cũng không quên kéo lấy sợi dây. Lệ Tranh hướng Nhan Giác vươn tay: "Chờ em lâu rồi. Phải liên tục kéo hết 7 vòng, mới có thể đem tâm ý của tôi báo cho Phật tổ biết, Nhan Giác, em đồng ý quen với tôi chứ?"

Nhiệt độ Vân Nam ngày và đêm chênh lệch khá cao, Nhan Giác nhìn quần áo mùa đông vẫn chưa kịp thay của mình, đã thấy đầu Lệ Tranh chảy đầy mồ hôi, hít hà lỗ mũi: "Hứa là đừng đối xử với em như giải pháp thanh toán trực tuyến, về sau hàng không đáp ứng được lại muốn hoàn trả."

"Dù là hình thức gì, tôi cũng tuyệt đối không trả."

Ngày ấy, ở bầu trời thành cổ, Lệ Tranh vì Nhan Giác mà kéo Bánh Xe Nước đến 7 lần, chim bồ câu ở hai bên người bay lên rơi xuống hai lần, anh ưng thuận lời hứa kỳ hạn cùng cô —— cả đời.

Nhưng tâm tình vui vẻ của Nhan Giác hạ xuống mức 0 khi trở lại Thành Đô. Tường và cửa nhà trước mắt không khác gì một đống đổ nát, Nhan Giác xách hành lý cắn răng, lửa giận trong lòng bốc lên nghi ngút: "Nhiếp Văn Hiên, anh có nghĩ là mình đang tùy tiện đùa với lửa hay không!!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.