【 Phụ nữ giống như nước hoa, hàng thứ phẩm mãi mãi là hàng thứ phẩm.】
Tin tức mong đợi chậm mấy ngày.
Nhan Giác ngồi gần cửa sổ sát đất ở phòng vẽ tranh trước ban công, còn Lệ Viên thì vẫn quậy quọ các bảng màu phía trước, cô gái nhỏ táy máy tay chân cầm đệm tre xoay xoay nước trong hồ, thỉnh thoảng còn khều đến những con rùa. Trừ lúc ăn ra, hai con rùa này chẳng thèm vận động, nhìn chúng di chuyển theo sự trêu đùa của Lệ Viên, tâm tình Nhan Giác trở nên vui vẻ.
Văn Cảnh như gió đi đến, thuận tay nhấc bức tranh cũ đang vẽ dang dở, hì hục đá mấy cái, Nhan Giác để bảng màu xuống, nói: "Cậu tới chơi thì được, đừng nên phá hoại của công."
"Không phải, không phải, Nhan Giác. . . . . ." Văn Cảnh tức tốc chạy tới, thở gấp ngồi chồm hổm trên mặt đất, khoát tay lia lịa: "Tivi, tivi, mở tivi lên mau!"
Nhìn bộ dạng thở gấp của Văn Cảnh, Nhan Giác phớt lờ, trực tiếp cầm lấy remote tivi bên cạnh, bấm nút mở màn hình. Hình ảnh của Liya Phạm xuất hiện ở trong màn hình trắng đen 12 inch được sản xuất năm 1982, thương hiệu Philip vẫn rõ mồn một, Nhan Giác cơ hồ thấy rõ sau cặp mắt kiếng kia, là ánh mắt sưng húp của Liya Phạm.
"Ha, vẫn may là còn kịp. . . . . ." Văn Cảnh ôm bắp đùi, mặt thổn thức: "Được rồi, được rồi, nhìn xem con tiện nhân kia đang gặp rủi ro kìa."
Nhan Giác nghe Liya Phạm nói trong tivi: ‘Là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nhu-moc/2391596/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.