[Chỉ có trải qua nỗi đau con người mới có thể khắc cốt ghi tâm, cũng chỉ có tuỳ theo lòng mình con người mới có được hạnh phúc.] 
Nghĩa trang Cổ Liệt nằm ở phía Đông Bắc của thành phố, có diện tích 30000 m2, có kích thước tương tự biệt thự vườn Phỉ Thúy, địa hình tuyệt vời,hướng về phía nam, dùng cách nói của thầy tướng số đây là một nơi tuyệtvời cho người đã khuất. 
7 giờ, Nhan Giác ra khỏi cửa, ngồi trênxe buýt nhỏ hẹp, xe chở tất cả 30 người lắc lư lái về phía nghĩa trangngoại thành. Ngoài cửa sổ, hoa tuyết còn đang lay động theo chiều gió,từng mảng màu trắng nhiều hơn ngày hôm qua, từng phiến, từng phiến nốitiếp nhau. Nhan Giác không một giây phút nào là không nhìn ra cửa sổ nhỏ màu trắng, nhìn nữa cũng không thấy mặt khác của cảnh vật. Buổi tối ngủ muộn lại dậy sớm nên cô có chút buồn ngủ. 
Bánh xe di chuyển qualớp tuyết dày đặc xung quanh, thân xe lắc lư, mí mắt Nhan Giác nặng nề,chính xác là ngủ thiếp đi. Nếu như không phải xe đã đến trạm, lái xe tới gọi, Nhan Giác không biết là mình sẽ ngủ bao lâu. Cô lắc bả vai cứngnhắc, lấy túi xuống xe. 
Tuyết giống như bầu trời đông cứng nướcmắt, rơi không ngừng nghỉ. Nhan Giác đứng trước cửa nghĩa trang, thầmnghĩ lần trước tới nơi này là lúc nào. Hình như là năm thứ hai đại học,lúc ấy ông ngoại còn là ông ngoại, không cùng bọn họ cắt đứt quan hệ. 
Thở dài, Nhan Giác nhấc chân tiến vào trong. 
Mộ bà ngoại Nhan Giác nằm ở khu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nhu-moc/2391580/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.