【Kết quả từ nguyên nhân tạo nên, hậu quả do con người tạo ra, mọi người gây nên hậu quả, nhưng chưa hẳn đã gánh vác được nổi hậu quả đó. Lúc đó trong lòng Nhan Giác chỉ có bốn chữ không kịp hối hận. 】
Mùa thu năm 2008, Nhan Giác thăng chức tiến vào Đại Tứ. Ngày ấy, cô và các bạn học ngồi trong phòng vẽ, trong tay cầm bảng pha màu, tiếng chuông vào lớp vang lên đã năm phút rồi, nhưng giáo viên vẫn chưa vào lớp. Phạm Lệ Nhã ngáp một cái rồi ghé sát đầu lại gần Nhan Giác, “Nhan Giác, cô Vương đã nghỉ việc rồi, cậu nói xem lần này trường học sẽ sắp xếp cho chúng ta như thế nào nhỉ? Tớ đoán, mặc kệ là Triệu Tiền Tôn Lý, chủ yếu, khả năng lớn nhất là sẽ cùng chúng ta cho đến khi tốt nghiệp rồi.”
Nhan Giác không có quá nhiều cảm xúc với người bạn học suốt ngày luôn có mơ ước được gả vào gia đình giàu sang quyền thế hoặc là gia nhập vào làng giải trí để có thể một bước lên mây này. Nhưng những lời mà cô ấy vừa nói, Nhan Giác lại có một chút tin tưởng.
Ba năm học đại học, giáo viên dạy vẽ của bọn họ đã đổi ba người. Một người bị gãy xương nên xin nghỉ, một người thì ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, còn một người là cô Vương, vốn mang thai không ngờ lại đổ bệnh nên đã xin nghỉ Dien endan anle equy uydon on không lâu, những học sinh bọn họ lại không biết. Lớp vẽ của họ giống như bị yểm bùa, không một giáo viên nào dạy quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nhu-moc/2391559/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.